Chương 949
Vụt!
Hai người đụng độ, cuộc chiến ác liệt bắt đầu.
Có thể có người sẽ hỏi tại sao Trùng Vương lại không cấy trùng đối với Diệm Phi. Nếu xét về khả năng đấm đá, có thể hồi còn trẻ lão là kẻ lợi hại nhưng giờ dù sao cũng sắp 80 tuổi rồi nên tốc độ và khả năng phải ứng không thể bằng một người trẻ mới hai mươi mấy tuổi như Diệm Phi được.
Lão không cấy trùng đối với Diệm Phi không phải là vì thương hoa tiếc ngọc. Vì nếu có thể làm được điều đó thì lão đã khống chế và chiếm hữu cô từ lâu rồi.
Mà do chính gia tộc của Diệm Phi cũng dùng trùng nên từ nhỏ cô đã biết sử dụng, giải độc các loại trùng.
Hơn nữa lúc cô còn nhỏ, bố cô sợ cô bị người khác lừa khi lớn lên nên đã cho cô trải nghiệm các thể loại trùng độc, vì vậy cơ thể của cô hiện tại có nét tương đồng với Mạc Phong.
Tức là những loại trùng độc thông thường không có tác dụng gì với cô, bao gồm cả trùng Kim Thiền ngầu lòi khi nãy.
Những kẻ bị cấy trùng Kim Thiền khi nãy giờ đã trở thành những vũng máu.
Giờ có bắt được người hạ độc ở đây thì cũng không thể tìm được tang chứng vật chứng.
Vụt!
Bỗng có hai con trùng bay về phía cô.
Diệm Phi vung tay, hai con trùng lập tức bùng cháy.
Ngoài lý do cơ thể cô đặc biệt không thể cấy trùng ra thì còn một nguyên nhân nữa là cô nàng này biết dùng lửa. Thường thì các loại trùng sẽ đều bị giết chết ở nhiệt độ cao.
“Trùng Vương, tôi khuyên ông đừng cậy già lên mặt. Ông thuộc thế hệ đi trước của Nam Khương, đừng có không phân rõ được đúng sai như thế, đừng để già rồi còn gặp thất bại!”, Diệm Phi giậm một chân, một vùng lửa bùng cháy ngoài phạm vi mười mét.
Trung Vương bị lửa bao quanh không hề cảm thấy căng thẳng mà chỉ bật cười: “Chậc chậc, quả nhiên đến ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu nữa! Tôi thích! Người ta nói đừng đụng vào cô gái biết dùng lửa.
Cô và Khương Na – cô gái biết dùng nước đừng hòng thoát khỏi tay tôi! Người phụ nữ mà tôi đã nhìn trúng thì chắc chắn sẽ phải lên giường của tôi!”
“Hả! Già vậy rồi còn muốn thế nào, hôm nay tôi mà không xé được mồm của ông thì tôi không phải là hỏa nữ!”
“…”
Đúng lúc này, Trùng Vương lấy ra một cây sáo và bắt đầu thổi.
Diệm Phi đang lao về phía trước thì bỗng có một cơn gió mạnh từ sau thổi tới. Cũng hết cách, nếu cô tiếp tục tấn công Trùng Vương thì cũng sẽ bị thương sau lưng.
Tình huống này dù có khiến đối phương bị thương mười phần thì bản thân cũng bị thương mất tám phần.
Cô không ngốc tới mức liều mạng như vậy với lão già này.
Thế là Diệm Phi né qua một bên. Phía sau xuất hiện một người đàn ông lực lưỡng trông vô cùng dữ tợn.
“Đây là…Kim cương thi sao?”, Diệm Phi kêu lên.
Trùng Vương hừ giọng lạnh lùng: “Bảo bối à, đừng sợ, đợi tôi hưởng thụ cô xong cũng sẽ luyện cô thành một kẻ không sinh không diệt và chắc chắn cô sẽ là sản phẩm thành công nhất của tôi!”
“Cút!”
… Lúc này trên đỉnh điện Mê Hồn.
Ầm.
Một ngọn lửa bùng nổ phía xa. Khương Na lập tức đứng lên: “Đó là phía…núi Long Đầu, lẽ nào Diệp Phi đã đấu với bọn chúng rồi sao?”
“Ánh lửa phóng lên tận trời, xem ra Diệm Phi đang tức giận lắm!”, Mạc Phong nhếch miệng cười. Trong ấn tượng của anh, dù cô gái này rất kiêu ngạo nhưng tính khí không xấu như một số cô gái khác.
Nhìn thấy ngọn lửa phụt cao, có lẽ cô ấy đã bị ép phải ra tay.
“Không được rồi! Tôi phải đi xem sao”, Khương Na đứng dậy định chạy về phía núi Long Đầu.
Nhưng khi cô vừa đứng lên thì đã bị Mạc Phong kéo ghì xuống. Thế là cả cơ thể cô bị mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
“Thì là…không cần đi đâu, nếu đến chút chuyện cỏn con mà Diệm Phi cũng không xử lý được thì đừng quản lý tư pháp nữa, về nhà nuôi heo luôn đi! Không tin cô nhìn xem ngọn lửa nhỏ dần rồi kia, chứng tỏ hai bên đã bỏ đi rồi!”