Chương 950
… Núi Long Đầu.
Cả bầu trời hạc giấy đốt Trùng Vương tới mức choáng váng.
Kim cương thi cố gắng bảo vệ lão, xung quanh là hàng nghìn con hạc giấy rơi xuống không ngừng.
Diệm Phi đã sớm biến mất.
“Ha ha, cô gái này thú vị đấy, sớm muộn gì cô cũng nằm trong tay tôi thôi. Tôi sẽ luyện cô thành một sản phẩm hoàn mỹ!”, Trùng Vương khoanh tay cười lạnh lùng.
… Sáng sớm ngày hôm sau.
Đêm đó Mạc Phong ngủ mơ màng, còn Khương Na thì thức trắng đêm. Sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người. Hiện tại đại cục chưa định, toàn bộ người Nam Khương đều cảm thấy hoang mang. Đến cả những người trong điện Mê Hồn của mình mà cô còn không dám tin.
Vì vậy cô phụ trách luôn chuyện ăn uống. Mặc dù đã biết nguồn nước bị đầu độc nhưng cũng không biết phải làm sao vì trước mắt, nước của thôn hoặc là lấy từ nguồn nước trên núi hoặc là từ đầm Bích Thu.
Cô tin rằng rất nhiều người thà chết khát cũng không dám uống nước trong đầm. Trong suy nghĩ của họ, ở đó có Long Vương, là sự tồn tại mà họ sợ hãi nhất.
“Anh Mạc, chào buổi sáng!”, Trương Phong thấy Mạc Phong từ trên đỉnh điện leo xuống bèn chào hỏi.
Anh vươn vai: “Gọi hai người họ, ăn chút đồ rồi tiếp tục làm chuyện chúng ta cần làm. Kết thúc sớm chút để còn quay về!”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đại sảnh truyền tới.
“Mạc Phong!”
Nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại thì thấy Bạch Doanh mồ hôi nhễ nhại chạy vào.
Mạc Phong nhìn thấy cô bèn bật cười: “Chào buổi sáng!”
Bạch Doanh cuống quýt chạy vào trong: “Đi! Mau đi theo tôi!”
“Đi đâu?”, Mạc Phong bị cô kéo chạy ra ngoài tới mấy mét. Những người khác trong nhà cũng lao ra theo.
“Rời khỏi Nam Khương! Ngay lập tức! Xích Ly đã thông báo cho hai trưởng lão trong tháp, dù anh có đánh lên tới đỉnh thì cũng không thể thông qua được!”
“…”
Khi cô đang kéo anh rời đi thì Khương Na lập tức giữ anh lại. Hai cô gái cứ thế kéo Mạc Phong làm hai.
“Đừng kéo, đừng kéo, sắp rách đôi rồi!”, Mạc Phong kêu lên.
Trương Phong đứng trong nhà cũng lắc đầu với vẻ bất lực: “Tự cổ khó thoát ải hồng nhan, buồn trung sầu khổ lệ hai hàng!”
“Bớt nói nhảm, tới giúp đi chứ!”
Trương Phong búng tay: “Kỳ Môn Phong Hậu, Thổ Hà Xa!”
Ầm.
Hai cô gái lập tức bị đống đất đùn lên cao gần ba mét.
Dù vậy thì họ vẫn không buông tay Mạc Phong, cứ thế kéo anh lơ lửng giữa không trung.
“Ối giời!”, Trương Phong kinh hãi kêu lên.
Khương Na nhìn Bạch Doanh hét lên: “Cô là Thánh nữ nên coi trọng đại cục của Nam Khương!”
“Nam Khương là chuyện của chúng ta không nên để người khác phải mạo hiểm!”
“Đây là số mệnh của anh ấy, không tránh được, không thay đổi được. Hơn nữa, chỉ có anh ấy mới giúp được chúng ta thôi!”
“Không phải là người đàn ông của cô nên cô không biết thương xót đúng không. Hôm nay mà xông vào tháp thì chắc chắn thập tử nhất sinh. Tối qua là do trưởng lão Linh không ra đòn chí mạng, nếu không cô cảm thấy gã này vượt qua nổi không?”
“…”
Trưởng lão Linh vốn đứng về phía bọn họ nên dù Trương Phong không làm gì thì đến cuối cùng vẫn xông vào được tòa tháp.
Hơn nữa Trương Phong vừa nhìn là khám phá ra ngay bí mật của Bát Linh Lung. Theo đúng quy tắc thì hắn đã vượt qua cửa ải. Nhưng nếu trưởng lão Linh dùng Bát Linh Lung để ra đòn sát phạt thì Trương Phong có thoát được hay không lại là chuyện khác.
Hôm nay họ xông vào tháp Võ. Người trấn giữ trên đỉnh tòa tháp là tướng soái số một Nam Khương, là thế hệ sau của đại tướng soái bảo vệ nước Nam Việt. Khi tổ tiên và nước Khương giao chiến, vị này đã giết chết ba mươi nghìn quân của đối phương. Chỉ một mình vị này đã làm được như vậy nên được gọi là tướng soái tàn sát số một.