Người Chồng Mạo Danh

Chương 51



Cái tên " Minh Hoàng " là do bà ngoại đặt cho anh có nghĩa là Minh Hà - tên của bà và Hoàng Nhật - tên của ông ngoại ghép vào, thật ý nghĩa phải ko? Anh đứng trước dòng sông hồi nhỏ thường xuyên ra đây tập bơi. Nhờ nó mà anh trở thành vận động viên bơi lội chuyên nghiệp. 

" Sao cháu lại ở đây? " 

Giọng nói dù đánh chết anh vẫn nhận ra khiến anh ngỡ ngàng quay đầu lại. Anh như ko tin vào mắt mình, bà ngoại là bà ngoại, bà đang cười hiền hậu nhìn về phía anh. 

" Bà ơi cháu nhớ bà nhiều lắm " Anh nghĩ chắc chắn bà sẽ ôm chặt lấy anh, dĩ nhiên là vậy rồi. 

Khi anh chuẩn bị ôm lấy bà thì: " Bốp ", má phải anh đau rát. Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Anh ngẩn người, dừng hành động lại quan sát xem mình có nhận nhầm người ko? 

" Ta hỏi cháu sao lại ở đây? Ko phải cháu hứa sẽ sống đầu bạc giang long cùng vợ con? " Ây gu cái thằng bé này làm bà nó thất vọng quá đi mất. 

Biết mình ko nhận nhầm người, anh mới an tâm dỗ dành bà: " Cháu thực sự xin lỗi, có vài chuyện đã xảy ra nhưng bây giờ đã ko sao rồi. Kể từ giờ cháu sẽ ở bên bà, chăm sóc cho bà " 

Nghe xong bà liền nghiêm mặt: " Ta ko cần, cháu trở về với Phương Anh đi. Con bé đang đợi cháu đấy " 

" Bà ơi.....cháu......" Anh định giải thích cho bà hiểu thì bỗng nhiên một giọng hát quen thuộc cùng với lời bài hát đầy thương nhớ " Dậy mà đi, dậy mà đi " vang lên. Lòng anh xao xuyến, bâng khuâng hát theo: " Dậy mà đi, dậy mà đi - Hỡi đồng báo ơi......" Tiếng hát khuất dần theo từng rặng tre, anh vô thức đi theo. 

Đằng sau bà vẫy khăn lụa trắng tung tăng theo gió: " Đi mạnh khoẻ nha cháu, nhớ chăm sóc Phương Anh cẩn thận, đừng làm con bé buồn, ko bà mắng " 

Đi theo tiếng hát anh dừng chân trước một cánh cổng phía trước tràn ngập ánh sáng, anh nhẹ nhàng bước vào.....bỏ lại mọi đau khổ, tổn thương phía sau, chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu. 

Đã hai tháng rồi Phương Anh vẫn tận tình chăm sóc cho Minh Hoàng, luôn mong một ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại. Về Minh Đức, cô chọn cách ko tha thứ cho anh ta vì lỗi lầm anh ta gây nên quá sức chịu đựng. 

" Bao giờ anh mới chịu tỉnh lại đây? Em muốn đặt tên con lắm rồi " 

Ngày nào cô cũng nói với anh như thế, lặp đi lặp lại mà ko biết chán. Trên giường anh đang say giấc nồng, ngủ ngon lành, hơi thở đều đều, ko gấp ko chậm. Có lẽ anh đang mơ một giấc mơ rất đẹp. 

" Anh đang mơ gì vậy, kể cho em nghe được ko? " 

Phương Anh đứng dậy, xuống dưới bếp nấu cháo thịt. Con mèo nhỏ khẽ cựa quậy vào tay Minh Hoàng, những ngón tay thon dài theo đó mà cử động từ từ. Anh trở về rồi đây, trong mơ bà ngoại đã uy hiếp anh nhất định phải trở về thực hiện lời hứa mà anh từng hứa với Phật Tổ. Cảm ơn bà, cháu sẽ ko làm bà thất vọng đâu. 

End. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.