“Không đâu, anh sẽ ly hôn rồi sau đó sẽ kết hôn với em, con của Duệ Húc chính là bảo vật trời cho, không thể trở thành con hoang,” hắn dù muốn hay không cũng phải chấp nhận, vì sao khi hắn nói ra câu này, trái tim lại cảm thấy nhói đau, cảm giác này rất nhanh liền biến mất khiến hắn không kịp nghĩ, rốt cuộc là vì sao. Bọn họ không coi ra gì cứ như vậy thảo luận vấn đề ly hôn, không thèm để ý nơi này vẫn còn một người nữa, chính là vợ hợp pháp của hắn, Tô Lạc đưa tay đặt lên bụng, trong bóng đêm, ánh mắt bị thương vô cùng. Duệ Húc cầm cốc nước lên, khi ngón tay chạm vào chiếc cốc, thấy nước hơi nóng, hắn khẽ thổi nhẹ, cảm giác này thật kì lạ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cửa kia đã đóng chặt, cô đã đi vào phòng. Trữ San phát hiện ra ánh mắt của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười gian trá hiện lên. Tô Lạc ngồi trên giường, cả người khẽ run, cô không bật đèn, căn phòng tối om, không ai có thể nhìn thấy nước mắt của cô từng giọt từng giọt chảy xuống, cũng không ai cảm nhận được nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng, từng chút từng chút dâng lên. Tiếng đập cửa truyền đến, trong lúc hoảng hốt, cô ngẩng đầu, nghĩ tới đây là ảo giác, tiếng đập cửa ngày càng mạnh, hai chân cô chạm xuống sàn nhà, mở cửa, một thân hình cao lớn rơi vào trong mắt cô, cô vẫn luôn ngẩng đầu, trong bóng đêm, chỉ có nghe được tiếng hít thở của hắn, hóa ra lại lạnh như thế. “Vì sao không bật đèn?” Cô nghe giọng nói hắn văng vẳng bên ta, thậm chí hơi thở của hắn đang phả vào da mặt cô, bọn họ đã lâu rồi không gần nhau như vậy. Duệ Húc khó chịu nhìn chằm chằm căn phòng tối đen, cô muốn làm con chuột ở đây sao? Hắn đưa tay chuẩn bị bật đèn, lại nghe được giọng nói khàn khàn vang lên. “Không cần bật, được không? Cứ như vậy đi.” Hắn đáp ứng lời cô, buông tay xuống, cô muốn bật hay không đều được, dù sao, hắn cũng chỉ muốn tới đây nói một câu. “Tôi nghĩ cô đã nghe được, Trữ San mang thai, giấy tờ ly hôn tôi sẽ bảo luật sự giao cho cô, cô có điều kiện gì hãy nói với luật sự, tiền, nhà, thậm chí là cổ phần của tập đoàn Húc Nhật, hay căn nhà này đều được.” Duệ Húc dựa vào cửa, hắn không nhìn cô, hắn chỉ mở miệng nói tới điều kiện, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn. Trong bóng tối, hàng lông mi dài khẽ chớp thật nhẹ như một bóng nước vỡ tan trong không trung, một tiếng động thật nhỏ, không ai biết, không ai hay. “Cô còn muốn yêu cầu gì, có thể nói ra, chỉ cần không quá đáng, tôi nhất định sẽ đáp ứng,” cả người Duệ Húc thẳng đứng dựa vào cửa, bình thường luôn tạo áp lực rất lớn cho người khác, lúc này lại thâm trầm, dường như tiếng hít thở của hắn cũng bắt đầu chậm lại, trái tim như bị một vật gì đó đè lên, thật khó chịu. Một lúc sau, hắn không nghe thấy tiếng nói của Tô Lạc, hắn biết cô vẫn đứng đó, bởi vì khoảng cách giữa họ rất ngắn, hắn có thể nghe được tiếng hít thở của cô, hơi thở cô bao vây lấy hắn. “Tô Tử Lạc, nói.” giọng nói hắn hơi chìm xuống. Tô Lạc ngước đôi mắt đẫm nước nhìn hắn, khóe môi cong lên, một nụ cười đau đớn, cuối cùng hai người hị lại đi tới bước này, cuối cùng cũng không thể né trách, phải ly hôn, cũng phải rời khỏi. “Anh yêu đứa bé sao?” Tay cô luôn đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vỗ về, nước mắt lăn dài, không ai biết cô đang khóc, Duệ Húc không biết vì hắn không nhìn cô. “Tất nhiên,” Duệ Húc nhàn nhạt nói, hắn chưa có con những cũng không có nghĩa là hắn không thương con mình, không ai là không thương con mình cả, việc hắn đang làm cũng là tốt nhất cho đứa bé, bởi vì hắn sắp làm cha rồi, chỉ có cô gái hắn yêu mới có thể mang con của hắn, những người khác không đáng. “Tôi biết rồi,” Tô Lạc cúi đầu xuống, ánh mắt nặng nề không muốn mở ra. “Anh yên tâm, tôi không cần gì cả, tôi sẽ kí tên,” Cô xoay người, trong bóng tối, cả người cô quay lại, để bóng lưng đối mặt với người đàn ông đã làm cô tổn thương cả đời. “Cô biết là tốt…” Duệ Húc nắm chặt tay, trong không khí truyền tới tiếng xương ngón tay hắn răng rắc, hắn cứ tưởng hắn phải mất nhiều công sức mới có thể khiến cô đồng ý, thật không tưởng tượng cô lại đáp ứng hắn nhanh như thế, cứ như vậy, cô sẽ không đau, không buồn, không để hắn vào trong mắt nữa sao? “Tốt lắm…” Hắn cười lạnh một tiếng, dùng sức đóng cửa lại, sau đó rời đi, lại không thể xua tan sự khó chịu trong tim, cái cảm giác không thoải mái này, giống như hắn vừa làm mất rất nhiều hợp đồng làm ăn lớn, áp lực ngày một lớn, cảm giác nhức nhối đau đớn cứ thế diễn ra. Tô Lạc ngồi trên mặt đất, cả người co lại, thời khắc này, Tô Tử Lạc có lẽ đã chết rồi… Trái tim cô… Đã chết rôì. Sáng sớm, một chút ánh sáng cũng lọt vào trong căn phòng tối tăm, Tô Lạc từ từ mở mắt ra, cô đưa tay chắn trước mắt, cô đã quá quen với bóng tôi, một ánh sáng mỏng manh như vậy cũng khiến cô không cách nào đón nhận. Cô từ mặt đất đứng lên, một đêm qua cô không hề di chuyển, cứ như vậy ngồi cho hết đêm, hai chân tê rần… Trái tim cô cũng tê rần đi… Khẽ chớp mắt, cô phát hiện, hốc mắt khô khốc, một giọt lệ cũng chẳng thể lăn xuống. Mở cửa, đi ra ngoài, tay vẫn đặt trên bụng, sắc mặt trắng nhợt nhạt. Nhà vệ sinh, cô gục đầu nôn mửa, cảm giác nôn khan thật hành hạ người khác, bờ môi cô tái đi. “Cô mang thai?” Một tiếng nói giống nha ma quỷ vang lên, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trữ San mặc áo ngủ tơ tằm, tối qua cô ấy ở đây, Tô Lạc tự cười chính mình, đây là việc nên xảy ra, cô lại cảm thấy mình có chút may mắn, khoảng cách giữa hai phòng cũng đủ để cô không nghe thấy gì. “Cô mang thai, Tô Lạc, trả lời tôi,” Giọng nói Trữ San như bị nghẹn ở cổ, giọng nói có sự sắc nhọn, thật chói tai. Môi Tô Lạc khẽ run, không trả lời, cô theo bản năng đặt tay lên bụng, động tác như vậy, đã khiến Trữ San tin rằng cô mang thai.