Trữ San sững sờ ngồi trên giường, không còn chút cao ngạo nào nữa, bây giờ cô cái gì cũng không có, thực sự cái gì cũng không có… Hai người đàn ông đứng ngoài cửa, mỗi ng đứng một bên, đôi mắt Vũ Nhiên khép hờ, quét qua Duệ Húc, ánh mắt sắc lạnh thêm vài phần. “Tôi không hi vọng chuyện này tái diễn, anh đừng có quên, đứa bé kia cũng có thể là của tôi, có lẽ không lâu nữa, chúng ta sẽ biết đứa bé là của ai.” Duệ Húc đựa vào bên tường, bức tường lạnh như băng, nhất thời hắn lại cảm thấy lạnh lẽo. “Tôi cũng không muốn chuyen này xảy ra, cho nên Tô Lạc giao cho anh, không có cô ta ở cạnh, Trữ San sẽ àn toàn hơn,” Duệ Hú lãnh đạm nói, coi một con người như món hàng đẩy qua đẩy lại mà cũng không có chút phản ứng. Ngón tay Vũ Nhiên nắm chặt, “Đó là chuyện của anh, không quan hệ tới tôi, anh đừng quên, bây giờ, tôi vẫn là người chồng hợp pháp của cô ấy.” Duệ Húc khẽ mím môi, đúng lúc bác sĩ đi ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Hai người đàn ông đều nhìn về hướng bác sĩ, áp lực như vậy một người bình thường khó mà chấp nhận được. “Cô ấy không sao chứ, còn đứa bé?” Duệ Húc bước lên, giọng nói bình tĩnh, nhưng lồng ngực không ngừng phấp phồng, đã bán đứng hắn, và hắn cũng không hề phát hiện vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như thế. “Hai người yên tâm đi, phu nhân cùng đứa bé đều khỏe, chỉ là sau này cần chú ý những chuyện như vậy,” Bác sĩ an ủi họ, hai người đàn ông lại không để ý sắc mặt khác thường của bác sĩ. Khi bác sĩ đi rồi, hai người đàn ông đứng trước cửa nhìn nhau, dường như bọn họ mãi mãi chỉ có thể là tình địch, không thể trở thành bạn bè. Chỉ có thể số phận đã định sẵn. Tô Lạc một mình đi vào bệnh viện lại một mình quay về căn nhà này, một căn biệt thự trống rỗng, ngoài trừ cô ra không có người thứ hai, hiện tại hắn đang ở cô ấy phải không, còn cô chỉ có bóng dáng mình làm bạn. Không đúng, cô lắc đầu. “Con à, xin lỗi, mẹ quên mất, còn có con ở đây mà, mẹ sẽ không cô đơn, rất nhanh chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đưa con đi nhìn nơi này thật tốt, được không, có lẽ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội quay lại đây nữa.” Nghĩ tới khi phải rời xa, cô chỉ biết, thứ cô rời xa không chỉ có căn nhà này còn cả thế giới của hắn. “Xin lỗi con, mẹ không thể cho hắn biết sự tồn tại của con, mẹ làm thế để thể bảo vệ con, tin mẹ có được không? Mẹ sẽ giành hết tình yêu của mình cho con. Cho dù con không có cha, nhưng sẽ có một người mẹ yêu thương nhất trên đời.” Cô nghẹn ngào, dùng sức lau đi nước mắt, cô lại khóc rồi, cứ thế này, cô sẽ làm mù hai mắt của mình amast. Trong phòng tắm, cô đưa tay đặt lên mặt, trên mặt vẫn hơi sưng đỏ, còn có vài nốt bị sưng mọng nước. Hắn đúng là quá nhẫn, nhưng cô lại không thể trách cứ gì… Bởi vì… Hắn không yêu cô. Mơ hồ, từ phía ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, cô buông tay mình, cũng không biết ai tới. Cô định thần lại, đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa, khi cửa mở ra, cô đã nghĩ tới người giúp việc tới làm, thật không ngờ xuất hiện trước mặt cô lại là một người mà cô căn bản không bao giờ nghĩ tới sẽ ở trước nhà cô. Đã lâu rồi cô chưa gặp lại Vũ Nhiên… Bây giờ gặp lại, cô phát hiện ra, tâm đã bình lặng như mặt nước. Có thể tình yêu của cô với hắn không đủ, cũng có thể chưa chưa đạt đến cái gọi là yêu, cũng có thể bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đến với nhau, giữa cô và hắn, đã hoàn toàn không giống như trước kia. Từ trước tới bây giờ và sau này, vẫn chỉ có thể là hai người xa lạ. “Không mời anh vào sao?” Ôn Vũ Nhiên không mời mà đến, ánh mắt đằng sau đôi kính như phát sáng, ánh mắt này quá xa lạ với Tô Lạc. Bọn họ đều đã thay đổi… “Mời vào,” Cả người Tô Lạc tránh sang một bên, cô không có thói quen đuổi khách, mặc kệ Duệ Húc có như thế nào, rất nhanh cô có thể rời khỏi đây. Trên ghế sa lon, Vũ Nhiên nhìn Tô Lạc chằm chằm, mặc cho cốc nước trong tay lạnh dần cũng không nói gì. “Em, có khỏe không?” Hắn nhìn chiếc cằm thon gọn của cô, còn có mặt mũi, tất cả đều ảm đạm, hắn đã biết, cô đã sống như thế nào. “Vâng,” Tô Lạc khẽ gật đầu, cười có chút khổ, ” Em rất khỏe,” cô đang nói dối, ai cũng nhìn ra cô đang nói dối, chỉ cần cô muốn nói mình vẫn tốt là được rồi, chỉ có mình cô biết là được rồi. “Lạc Lạc. Anh rất muốn biết, sự thống khổ trong mắt em, là vì anh hay còn vì hắn?” Vũ Nhiên nhấp một ngụm trà lạnh, chỉ cảm thấy rất đắng, đầu lưỡi cảm nhận sự khổ cay nói không thành lời, có lẽ sự đau khổ luôn ở trong tim hắn. Cả người Tô Lạc khẽ cứng lại, khóe môi cong lên, có gì khác nhau đâu, trước kia cô khóc vì hắn, hiện tại cô vì một người đàn ông khác mà khóc. “Lạc Lạc, em đã yêu hắn rồi có phải không, em yêu Duệ Húc rồi có phải hay không?” sự ôn nhu duy nhất còn sót lại trong đôi mắt đã hoàn toàn biến mất, trong lòng hắn cảm giác ghen tị tăng mạnh, người kia quả thực đã cướp đi của hắn rất nhiều. Thậm chí đến trái tim Lạc Lạc hắn cũng cướp mất. Hai bàn tay Tô Lạc nắm chặt chiếc cốc, trầm mặc, không lên tiếng. Cô cho tới bây giờ đều không phải một cô gái biết nói dối. Vũ Nhiên từ từ đặt chiếc cốc trong tay xuống, đúng là người đi trà cũng lạnh, hắn không có tư cách để nói gì nữa, dù sau những chuyện này chỉ có thể trách hắn, cô không có lỗi, tất cả là do hắn, những kẻ khốn nạn nhất là Lê Duệ Húc. Nếu không có hắn xuất hiện, bây giờ bọn họ đã có thể sống bên nhau rồi. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Lac. “Lạc Lạc, em đừng lại gần Trữ San nữa, hiện tại cô ấy đang mang thai, anh không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì. Hôm nay, thiếu chút nữa cô ấy đã mất đi đứa bé.” Giọng nói Vũ Nhiên nặng nề, đập vào lòng Tô Lạc, sự chua xót không thể che giấu. Bọn họ biết không? Ngày hôm nay, cô cũng suýt mất đi đứa con của mình. Đứa bé của Trữ San mới là quan trọng, còn của cô thì không phải sao… “Anh tin đó là do em làm sao?” Tô Lạc tự giễu nói, Duệ Húc không tin cô, đến Vũ Nhiên cũng không tin cô sao? Trong tâm trí họ, cô độc ác vậy sao? Vũ Nhiên xoay người đi ra ngoài, “Lạc Lạc, mọi người đều có thể thay đổi, một cô gái vì yêu có thể biến thành người không từ thủ đoạn nào, đàn ông cũng vật, hiện tại anh không tin ai cả, anh chỉ tin chính mình thôi, Lạc Lạc, chuyện này, anh hi vọng nó sẽ không xảy ra lần nữa, nếu không, anh cũng không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu?”