Đôi mắt hắn đen nhánh nhưng lại không lộ ra chút cảm xúc nào, còn có hàng lông mi dài dày đen kia nữa, không quá quyết đoán, ngẫu nhiên có thể thấy được một chút ôn hòa, dường như hàng lông mi này đã giảm bớt vẻ lạnh cứng trên gương mặt hắn. Không thể không nói, người đàn ông này có lẽ không quá tuấn tú nhưng lại có những đường nét vô cùng đặc biệt. Nhìn hắn nhiều lắm mới chỉ hai năm tuổi, nhìn qua lại thấy như trưởng thành trước tuổi. Hắn đi tới, mở cửa ra, thấy dì Hồ đứng trước cửa. “Thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng trở về rồi,” Dì Hồ chớp mắt, vội vàng đưa tay lau nước mắt, còn hắn khi nhìn thấy bà, hàng lông mày cũng giãn ra. “Xin lỗi, dì Hồ, đã khiến dì lo lắng rồi,” đối với người đã chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, vì chăm sóc hắn mà bà không hề lập gia đình, sống chết cũng phải ở Bạch gia, hắn tôn kính bà như tôn kính mẹ mình, hắn có thể lạnh lùng với người khác, nhưng không bao giờ có thể lạnh mặt với bà. “Được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi,” Dì Hồ giúp hắn chỉnh lại quần áo, “Ừm, gầy, đen, thiếu gia, gần đây cậu không có ăn cơm sao? Dì Hồ sẽ làm cho cậu vài món, để cậu ăn một bữa thật ngon nhé,” hắn nở nụ cười, má phải hắn có vết thâm, màu giống như màu rượu nho vậy, không cười, nhìn như Satan, khi cười lại giống như một thiên sứ, đúng là một người đàn ông ký quái. “Đủng rồi, dì Hồ, người vừa rồi ở bên ngoài là người giúp việc mới sao, cô ta có gây khó khăn gì cho dì không?” Bạch Thiếu Triết chăm chú nhìn dì Hồ, chị sợ người giúp việc còn trẻ suy nghĩ nông cạn. Hắn vì muốn dì Hồ có thể thoải mái một chút mới tìm người giúp việc, không phải tìm người ở đây hưởng phúc. Nếu làm không tử tế, thì mau cút đi. “Không có a,” dì Hồ vội lắc đầu, mặc dù thiếu gia nghĩ sai rồi nhưng bà vẫn rất cảm động. “Thiếu gia có thể yên tâm, Tử Lạc rất biết điều, rất nghe lời, cái gì cũng làm rất tốt, bây giờ dì Hồ còn không có việc gì để làm đây,” dì Hồ lên tiếng giải thích, chỉ sợ Bạch Thiếu Triết hiểu nhầm Tô Lạc. “Vậy thì tốt rồi,” Bạch Thiếu Triết thả lòng người, gương mặt bớt nghiêm khắc đi rất nhiều. “Thiếu gia, dì Hồ có một việc muốn nhờ cậu,” Dì Hồ không ngừng nắm lấy vạt áo mình, có chút căng thẳng. “Không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy, dì Hồ, dì muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ đáp ứng,’ Hàng lông mày Bạch Thiếu Triết vừa giãn ra lại nhăn lại, hắn thực sự không thích câu nhờ vả kia của dì Hồ. “Thiếu gia, là như vầy,” cuối cùng Dì Hồ buông tay ra, ” Thiếu gia, Tử Lạc ở đây không nhà không người thân, nhưng mà cô ấy đang mang thai, cho nên có thể giữ cô ấy ở lại được không? Dì Hồ sẽ chú ý đến cô ấy, sẽ không gây ra phiền toái cho cậu.” Dì Hồ có chút mong chờ nhìn Bạch Thiếu Triết, hi vọng hắn có thể đáp ứng. Bạch Thiếu Triết khẽ mím môi, đút tay vào túi áo, đứng thẳng người , “Chuyện này, dì Hồ quyết định thì tốt hơn, Bạch gia thêm một người, cũng chỉ thêm một đôi đũa, với một cái bát,” Dì Hồ nghe thấy câu trả lời của hắn, cuối cùng cũng yên tâm nở nụ cười, bà biết rõ, thiếu gia từ nhỏ tới lớn không phải là một con người máu lạnh. Cám ơn trời đất, rốt cuộc Tô Lạc có thể ở lại, yên tâm sinh đứa bé rồi. Tô Lạc ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên mặt, sau đó lại cúi xuống tiếp tục lại, lau xong nơi này lại lau tiếp lên phía trước, thật vất vả nhưng cô chịu được. Còn hơn là phải lang thang trên đường, cái này đã tốt hơn rất nhiểu rồi. Một đôi chân lớn đứng trước mặt cô, ngón tay cô khẽ run lên, trái tim cũng đập nhanh hơn, cô không biết, cô có phải rời khỏi đây hay không, có phải hay không… Cô cố gắng làm việc, có phải vẫn bị đuổi đi hay không… Hàng lông mi khẽ chớp, có chút ươn ướt.. Cô ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy được bóng lưng của hắn, từng bước một bước đi, thủy chung không nói một câu. “Tử Lạc, thiếu gia đồng ý rồi, đồng ý để con ở lại,” dì Hồ chạy tới, vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ lau mồ hôi trên trán cô, giống như một người mẹ vậy. “Thật sao?” chiếc khăn lau trong tay Tô Lạc rơi trên mặt đất, gương mặt thoáng hiện nét cảm động. Cô có thể ở lại, không cần phải lang thang ngoài đường, cô và dứa bé, cuối cùng cũng có nhà để ở. “Cảm ơn dì, dì Hồ,” Tô Lạc đưa tay nắm chặt tay dì Hồ, cô khóc, nhưng là khóc vì vui mừng. “Được rồi, đứa nhỏ này, mau đứng lên đi, không cần lau nữa,” dì Hồ kéo tay Tô Lạc, nhưng Tô Lạc lại lắc đầu nhìn bà, ” Không sao, dì Hồ, con vẫn làm được,” Tô Lạc nhặt khăn lau lên, tiếp tục cúi đầu lau, đây là công việc của cô, nếu cô không làm, vậy dì Hồ sẽ phải làm, dì Hồ đã giúp cô nhiều lắm rồi, cô sẽ phải cố gắng, vì cô cũng vì phần ân tình này. Dì Hồ nhìn Tô Lạc, lại bất đắc dĩ lắc đầu, sao lại có đứa trẻ cố chấp như vậy, chuyện đã quyết định thì nhất quyết không thay đổi. Tô Lạc tiếp tục lau, khóe môi cô cong lên, nụ cười thật đẹp, thật dịu dàng, có cả niềm vui. Những ngày tiếp theo, Tô Lạc cũng chưa từng gặp lại Bạch Thiếu Triết, hắn không thường về đây, mà thời gian cô ở Bạch gia cũng là thời gian hạnh phúc nhất nhẹ nhàng nhất, có đứa bé làm bạn, có dì Hồ chăm sóc, thân thể cô ngày càng tốt lên. Dì Hồ nói cho cô biết, cô cần phải ăn nhiều, đứa bé mới có thể lớn nhanh, khỏe mạnh, cho nên, cô cũng cố gắng ăn nhiều một chút, chỉ cần vì đứa bé, cái gì cô cũng có thể làm được. Bưng tới một chậu nước, tay cô nhẹ nhàng xoa bụng, “Con à, mẹ phải làm việc, như vậy chúng ta mơi có chỗ ở, mới có cái ăn, cho nên con nhất định phải ngoan nhé,” Cô từ từ quỳ xuống, đứa bé đã được hơn năm tháng, bụng cô cũng lớn hơn nhiều, làm gì cũng vất vả hơn, tùy rằng dì Hồ không cho cô làm nhiều, nhưng chỉ có cách này cô mới đền đáp được bà, nhưng việc cô có thể làm được, cô đều cố gắng làm. Cô sống rất thanh thản. Bạch Thiếu Triết có chút mệt mỏi, đưa tay xoa ấn đường, hắn ngẩng đầu lên, một nửa mặt ẩn trong bóng đêm, ánh mắt càng trở nên sâu không thấy đáy. Không thể tìm được cô gái ấy, thậm chí hắn đã hoài nghi có phải hắn đã từng gặp qua cô hay không, hắn vẫn nhớ kĩ mùi vị của chai sữa kia, có thể nói đã cứu mạng hắn, còn có trái tim của hắn.