Người Chồng Máu Lạnh

Chương 237



“Tề Trữ San, nếu cô còn muốn sống yên ổn ở đây, tốt nhất hãy câm cái miệng cô lại, tôi không thích nhìn thấy cô ở trong nhà tôi đâu.” Ánh mắt màu trà trở lên lãnh khốc, nếu cô không động tới Tô Lạc thì tốt rồi, vừa mới nói tới cái tên Tô Lạc, hắn lại có một loại cảm xúc muốn đá cô ra khỏi cửa. Nếu hắn không có sự tự chủ thật tốt, có lẽ Trữ San đã bị hắn ném ra khỏi đây rồi. Cả người Trữ San khẽ run lên, cô vẫn có sự sợ hãi với thái độ này của Duệ Húc, hắn không hề che dấu sự chán ghét với cô, khiến cô cảm thấy mình bị nhục nhã, cô cắn bờ môi đỏ mọng, xoay người rời khỏi đây, nếu không, cô dọa người cũng sẽ dọa tới chình mình. “Xin hỏi…” Cô gái có chút nhút nhát cũng muốn hỏi Tô Tử Lạc là ai, có quan hệ như thế nào với Duệ Húc, chỉ là câu nói tới miệng, lại nhìn thấy bộ dạng cao ngạo áp bức của Duệ Húc, cuối cùng đành cắn cắn môi dưới, cái gì cũng không nói. Cô nhìn nhìn cha mẹ mình, thấy ánh mắt cổ vũ của họ, lại có thêm dũng khí. “Húc…” Đôi môi đỏ mọng khẽ mở… Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Duệ Húc cũng xoay người đi về phía cửa. Một người đàn ông cực kì tuấn tú khôi ngô, thân thể cao lớn, đôi chân thẳng tắp, mạnh mẽ, hắn mặc một bộ âu phục màu trắng, cà vạt màu bạc, mái tóc đen gọn gàng chỉnh tề, khóe môi mím chặt, nhìn qua có vẻ không dễ lại gần, nhưng cả người lại toát ra vẻ dịu dàng. Hắn là một người phương Đông, mắt đen, tóc đen, nhưng ngũ quan lại có vẻ như giống con lai, ánh mắt của hắn cũng nhìn về người đàn ông đang đi về phía mình. “Lê Duệ Húc, thật vui khi được gặp ngài, ngài Bạch,” Duệ Húc đưa tay ra. Ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, lại không nhìn thấy bất kì một người phụ nữ nào cạnh Thiếu Triết, đúng là một con hồ ly, dường như hắn không hề đưa Claudia đi cùng. “Thật vui được gặp ngài… Bạch Thiếu Triết…” Thiếu Triết đưa tay ra, bắt tay Duệ Húc một chút, Thiếu Triết có chút bất ngờ, hắn liếc nhìn Duệ Húc, bởi vì ngũ quan còn có màu mắt thật giống một người. Chính là Bánh Bao Nhỏ đáng yêu nhà hắn. Thiếu Triết gần như có thể tưởng tượng ra, Bánh Bao Nhỏ lớn lên sẽ có bộ dạng như thế nào, ánh mắt hắn như sâu hơn, dường như nghĩ tới gì đó, nhưng lại không có chút biểu hiện ra bên ngoài. “Không biết đêm nay ngài Bạch có đứa cô Claudia tới đây không?” Duệ Húc thu tay lại, hơi cúi đầu, đặc biệt tôn trọng người đàn ông này. Người thừa kế của tập đoàn Bạch Thị, tuyệt đối không phải là người đơn giản. “Thân thể Claudia có chút không thỏa mái, mấy ngày nữa là tới cuộc thi thiết kế, Claudia sẽ xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt, lúc đó ngài Húc nhất định phải tới tới dự nhé,” khóe môi Thiếu Triết cong lên, một nụ cười chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt lại lạnh dần. “Nhất định là tôi phải tham dự rồi,” Duệ Húc khẽ gật đầu, sau đó lấy một ly rượu vang đưa cho Thiếu Triết, Thiếu Triết nhận lấy, vẫn là ý cười khiến người khác đoán không ra. “Hợp tác vui vẻ,” Duệ Húc nâng ly rượu lên, chờ thái độ của Thiếu Triết, quả nhiên thái độ của hắn rất cường ngạnh, nhưng hắn biết rõ ưu điểm của mình, chỉ cần có tập đoàn Húc Nhật trong tay, tất cả mọi thứ chỉ là làm nền cho hắn, cũng chỉ có tập đoàn Húc Nhật mới có đủ khả năng, năng lực và hợp ý với mong muốn của Thiếu Triết. Nhưng lúc này Thiếu Triết lại có chút sầu muộn, trái tim hắn rất muốn từ chối, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Duệ Húc, hắn có thể lựa một công ty khác, nhưng hắn là một thương nhân, hắn có rất nhiều thứ phải lo, phải chịu trách nhiệm, trên vai hắn là cuộc sống của mấy nghìn công nhân viên ở Bạch thị, thương nhân chính là phải biết làm những gì tốt nhất, thích hợp nhất ình, cho công ty của mình. Ngón tay Thiếu Triết chạm nhẹ vào miệng ly, quả nhiên gương mặt khá giống Bánh Bao Nhỏ nhưng lại quá lạnh lùng. Duệ Húc vẫn nâng ly rượu chờ đợi, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, dường như còn đổ mồ hôi lạnh thay họ. Đương nhiên, họ hi vọng hai người này thành công, cũng có những người mong hai người này không thành công, như vậy bọn họ mới có cơ hội để hợp tác với tập đoàn Bạch Thị. Một lúc sau Thiếu Triết mới ngẩng đầu lên, nâng ly. “Hợp tác vui vẻ.” Chiếc ly chạm nhẹ vào ly rượu của Duệ Húc, một tiếng động nhỏ phát ra, sự hợp tác của họ cũng chính thức bắt đầu, về sau, khi hắn nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn nghe thấy tiếng lòng của mình, nếu mọi chuyện không xảy ra, có phải tất cả đã khác, đáng tiếc hắn không phải thần tiên, không thể đoán trước tương lai, cho nên, hắn không thể biết quyết định hiện tại của hắn sẽ dẫn tới những gì, sẽ khiến cuộc sống của hắn thay đổi như thế nào, thay đổi tới mức nhiều khi hắn không muốn thừa nhận. Hai chiếc ly chạm vào nhau, âm thanh hài hòa dễ nghe, khóe môi Thiếu Triết cong lên, mơ hồ có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền khá mờ nhạt và còn có màu sẫm mhơn, nếu Bánh Bao Nhỏ ở đây chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, hắn nhớ đứa bé bước đi còn chưa vững ở nhà mình, trên mặt lộ rõ sự yêu thương của cha giành cho con, Bánh Bao Nhỏ không phải con trai ruột của hắn, nhưng hắn vẫn luôn yêu thương, sớm đã coi Bánh Bao Nhỏ là con mình. “Ngài Bạch đang nghĩ tới điều gì vậy?” Duệ Húc theo dõi vẻ mặt của Thiếu Triết, nhấp một ngụm rượu, dường như nhìn tháy vẻ hạnh phúc từ trong ánh mắt Thiếu Triết. “Con tôi,” Thiếu Triết vui vẻ trả lời, chỉ là khi nhìn gương mặt Duệ Húc, trong mắt Thiếu Triết như hiện lên điều gì đó, rồi cũng nhanh chóng biến mất. “Ngài Bạch đã có con,” Duệ Húc có chút kinh ngạc, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, tuổi hắn và tuổi Thiếu Triết tương đương nhau, lại không có tin Thiếu Triết đã kết hôn, chỉ có một số lời đồn hắn đã có một đứa con riêng, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, có thể tin, hoặc không tin. Nhưng tin đồn cũng có vài điều là sự thật. “Đúng vậy, tôi có một đứa con trai, nó đã được hai tuổi rồi,” hắn lấy ví ra, mở ra, lấy một tấm hình cho Duệ Húc xem, trên tấm hình là một cậu nhóc bé xíu còn đang ngậm núm vú cao su, đôi chân mập mạp giơ lên, lộ ra bàn chân trắng nõn, đứa bé đang nằm nghiêng ngủ ngon lành, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài, còn dài hơn con gái nữa, vừa đen vừa rậm, cong cong. “Thật đáng yêu…” Duệ Húc đưa ly rượu lên miệng, nhớ tới đứa bé của chính mình còn chưa được sinh ra, nếu đứa bé kia vãn còn, hiện tại cũng đã lớn như vậy rồi. Hắn đặt tay trên lồng ngực, nơi đó cảm giác như bị bóp nghẹn. “Đúng vậy, rất đáng yêu, nhưng cũng rất nghịch ngợm,” Thiếu Triết nói xong bật cười một tiếng, má lúm đồng tiền trên má càng lộ rõ, dường như hắn đã quên những chuyện vừa xảy ra, trong tim chỉ còn thằng nhóc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.