Cô bé mới chỉ có bốn tuổi thôi, cô nhìn con đường phía trước, từng cơn gió lướt qua, hai đứa bé bé nhỏ đáng thương. “Mẹ…”Thỉnh thoảng Bánh Bao Nhỏ lại nấc lên, ánh mắt ngập nước đỏ hồng. “Chị đưa em đi tìm mẹ,” Đồng Đồng nắm chặt tay cậu bé, xoay người chọn một đường rồi đi tới, Bao Bao không ngừng khóc, gương mặt nhỏ lộ rõ sự tủi thân. Tô Lạc pha cho Bao Bao một bình sữa ngon, từ phòng bếp đi ra. “Bao Bao, mau tới đây uống sữa,” trước đây chỉ cần nghe thấy cô gọi, bất kể là đang ở đâu Bao Bao cũng chạy lại rất nhanh, lúc này lại khiến cho người khác thấy kì lạ, cô gọi đã mấy câu, đều không thấy bóng dáng của Bao Bao đâu. Không phải là chơi mệt quá liền ngủ gật rồi chứ, Tô Lạc cầm bình sữa, đi về phía phòng Bao Bao, mở cửa ra, bên trong chỉ có một đống đồ chơi, không có cậu bé mập mạp kia. Cô liên tiếp tìm ở mấy phòng, vẫn không tìm thấy, bình sữa trên tay cô cũng nguội dần. “Banh Bao Nhỏ, nếu con không ra đây, mẹ sẽ tức giận đó,” Cô cố ý nói một cách khó chịu, thằng nhóc này không biết trốn ở đâu rồi, cô tìm mãi không thấy. “Bánh Bao Nhỏ,” cô đặt bình sữa trong tay xuống, tìm khắp những nơi nó có thể trốn, tất cả những nơi có thể chứa được cậu bé cũng tìm, Bao Bao béo như vậy, đâu có thể trốn ở nhiều nơi đâu, cô mở từng cánh cửa, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng. Ngoài sân, trong nhà, đều không có. “Bánh Bao Nhỏ, mau ra đây, mẹ đưa con đi ăn kem,” Cô gọi to lên, nghĩ cậu nhóc mập sẽ chạy nhào tới cô. Miệng nhỏ sẽ gọi “Mẹ… Kem kem…” Đôt nhiên cô ngồi phịch xuống trên mặt đất, không tìm thấy Bánh Bao Nhỏ của cô, Bao Bao của cô mất tích rồi. Sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, tái nhợt… Cô vội đứng lên, chạy nhanh vào phòng mình. Bàn tay run rẩy cầm điện thoại lên, bàn tay ấn phím bị nhầm rất nhiều, tay này giống như không phải của cô, một chút cảm giác cũng không có. Thiếu Triết lật tài liệu trong tay, mấy ngày gần đây có rất nhiều phóng viên bám theo hắn, mở tưởng sẽ có được thông tin của Claudia từ hắn, cuộc thi thiết kế trang sức mà rất nhiều người mong chờ sẽ diễn ra vào ngày kia, thời gian gấp gáp, hắn không thể có sở hở. Điện thoại trên bàn vang lên, hắn cầm lên, nhìn thấy số nhà, khóe môi hắn cong lên, tâm tình rất tốt. Chắc chắn là cậu nhóc kia đang nhớ hắn đây, đoán chừng lại là câu kia, “Cha, Bao Bao muốn kem kem.” Rất nhanh Thiếu Triết cảm thấy thật bất công, cậu nhóc này là muốn cha hay muốn kem đây. Ấn nút nghe, nụ cười trên môi tắt lịm, sắc mặt khiến người khác sợ hãi. “Tử Lạc, đừng lo lắng, anh về nhà ngay đây,” Hắn dập điện thoại di động, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, chạy ra ngoài. “Tổng tài, anh muốn đi đâu, cuộc họp sắp bắt đầu rồi,” Thư kí nhìn thấy Thiếu Triết chạy ra liền nhắc nhở, mà bước chân hắn lại thật nhanh, vẻ lo lắng bao trùm cả người hắn, “Tôi có việc gấp, cuộc họp này lùi lại,” Hắn nói xong, mở cửa, một chút câu chữ lưu lại qua khe cửa, thư kí cầm bảng lộ trình trên tay, hắn bị làm sao vậy, hắn phải biết cuộc họp này quan trọng như thế nào chứ. Người cũng đã đi rồi, cô đành phải thông báo tới các giám đốc trong công ty lùi cuộc họp lại. Thiếu Triết dừng xe, trên trán lấm tầm mồ hôi, hắn vội mở cửa, hắn chưa bao giờ gặp qua sự im lặng đằng sau cánh cửa như vậy, Tô Lạc cầm điện thoại tay, giống như mất đi linh hồn vậy. Cô nghe tiếng cửa mở, vội ngẩng đầu lên. “Bánh Bao Nhỏ,” cô vội gọi, khi nhìn thấy người vào là Thiếu Triết, gương mặt cô tái nhợt. “Thiếu Triết…. Làm sao bây giờ, Bao Bao mất tích rồi, em làm mất Bao Bao rồi,” cô dùng sức nắm chặt vạt áo, ngón tay bấu chặt vào bàn tay trắng bệch. Thiếu Triết bước nhanh tới trước mặt cô, nắm chặt tay cô,”Đừng quá lo lắng, Tử Lạc, Bao Bao sẽ không có chuyện gì đâu, anh sẽ nhờ người đi tìm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hắn nói vậy nhưng trái tim hắn như bị thắt lại, lo lắng không kém gì Tử Lạc, Bao Bao chỉ là một đứa bé, một đứa bé hai tuổi thì có thể hiểu biết những gì, nó đã đi đâu rồi, có thể đi đâu được chứ? Hắn buông tay Tô Lạc ra, hiện tại cô đã quá lo lắng không thể nghĩ được gì nữa, hắn cần phải bình tĩnh, còn phải bình tĩnh hơn so với hắn trong quá khứ, hắn nhìn ra cửa, không biết thẳng nhóc kia đi đâu rồi. Hiện tại, chưa tới hai tư giờ, không thể báo án, bọn hắn chỉ có thể tìm và chờ đợi. “Em muốn đi tìm Bánh Bao Nhỏ,” Tô Lạc đột nhiên đứng lên, nói xong liền muốn đi ra ngoài, ánh mắt như mất hồn, đừng nói tới tìm Bánh Bao Nhỏ, bây giờ ngay cả đứng còn không vững. Hai chân cô mềm nhũn, nếu không có Thiếu Triết đỡ cô, cô đã ngã rồi. “Tử Lạc, đừng quá lo lắng, anh nhất định sẽ tìm thấy Bao Bao…” Hắn ôm chặt cô vào lòng, biết nếu cô mất đi Bao Bao, cô sẽ không thể sống với nổi nữa. “Vâng…” Tô Lạc chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống, cô không nghĩ ra cách gì cả, cô chỉ có thể dựa vào hắn, tin tưởng hắn. “Thiếu Triết, giúp em, giúp em tìm Bao Bao, nó là tính mạng của em…” Cô nắm chặt ảo Thiếu Triết, ngón tay dùng sức có chút đau. “Được, được, Bao Bao cũng là như sinh mạng của anh, anh đáp ứng em, nhất định chúng ta sẽ tìm thấy Bao Bao,” hắn không ngừng an ủi Tô Lạc, giọng nói nhẹ nhàng muốn làm Tô Lạc yên tâm hơn. Ánh mắt hắn luôn nhìn ra phía cửa, sự lo lắng lộ rõ trong mắt. Bánh Bao Nhỏ, đúng là đứa bé hư, làm ẹ phải khóc, làm cho cha phải lo lắng, nếu tìm được, hắn phải trừng phạt Bao Bao một trận mới được, hắn đã nhờ tới tất cả những bạn bè ở đây tìm kiếm, hắn klại không dám đi ra ngoài, bởi vì còn một người nữa đang mất hồn ở đây. Hắn tin tưởng bạn bè hắn, nhất định sẽ giúp hắn tìm thấy Bao Bao, sắc trời bên ngoài tối dần, bình sữa đặt trên bàn, sớm đã nguội lạnh. Đồng Đồng kéo tay Bao Bao ngồi xuống bên ngoài tòa nhà lớn, cô ngẩng đầu lên, không thể nhìn thấy đỉnh tòa nhà, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn mấy chữ thật to, đúng là nơi này, đây là chỗ làm việc của mẹ cô bé, cô bé quay đầu, nhìn đôi mắt khóc đỏ của Bao Bao, cô bé không còn cách nào khác, đành đi tìm mẹ mình, tuy Đồng Đồng biết mẹ cô bế rất nhiều việc, nhưng nếu cứ để thế này, Bao Bao sẽ khóc chết mất. “Mẹ… Bao Bao muốn mẹ…” Khóe miệng Bao Bao mếu máo đáng thương, tiếng khóc thút thít vang lên, Bao Bao muốn mẹ, Bao Bao nhớ mẹ… Đi tới đây, cậu bé thật vất vả, hốc mắt ngày càng đỏ. Cho tới bây giờ cậu bé không có rời khỏi Tô Lạc khoảng thời gian lâu như vậy.