Edit: VuVietNhu
Beta: Ốc Sên
Khi mở bản edit của VuVietNhu, ta vừa vui vừa buồn, chúng ta chỉ gặp nàng ấy ở chương này và chương sau nữa thôi… Nàng ấy có tin vui rồi, hehe, nên phải giành thời gian chăm sóc cho bản thân và em bé… Cảm ơn nàng đã tham gia edit truyện cùng với ta. Chúc nàng và em bé luôn mạnh khỏe… Mong sớm được gặp lại nàng.
———————-
“Bọn họ làm sao vậy?” Tô Tử Lạc vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, Hà Duyên ngồi ở ghế làm việc của mình, giơ hai tay tỏ vẻ chính mình cũng không biết, “Có lẽ tổng tài đánh hắn, ai bảo vừa rồi hắn điên như vậy,” Hà Duyên không hề đồng tình với Vệ Thần, hắn thật sự đáng đánh.
“Tôi đi xem một chút … ” Tô Tử Lạc vội vàng chạy về phía văn phòng Lê Duệ Húc, hai người bọn họ đánh nhau có phải không, Vệ Thần có thể biến thành như vậy, hắn sẽ không bị nặng hơn chứ.
Nghĩ đến đây, cô liền lo lắng.
Cô vội đẩy cửa ra, cô cẩn thận đi từng bước, bên trong là vô số đồ vật bị đập vỡ, cả người nghiêng về một bên, sắp ngã trên mặt đất, xong rồi, lần này có khả năng mặt cô sẽ giống như mặt Vệ Thần.
Cô nhắm hai mắt lại, chờ đợi cú ngã đau đớn đến.
Nhưng một cánh tay dùng sức ôm lấy thắt lưng cô, cô cảm giác được hai chân cách mặt đất một khoảng, rồi lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Sao em lại đi vào đây, không phải nói em không cần vào, nếu thật sự ngã thì làm sao bây giờ?” Bên tai truyền đến giọng nói tức giận của Lê Duệ Húc, hắn gắt gao ôm cô gái trong lòng, cô chính là khắc tinh của hắn, cô không biết, vừa rồi trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
Trên mặt đất cũng không phải là giấy, mà là rất nhiều mảnh vỡ nhỏ, có thể làm người khác bị thương, cái tên Vệ Thần kia, nếu vợ hắn mà bị thương dù chỉ một chút, hắn sẽ đánh đến nỗi cha mẹ không nhận ra được.
“Em không sao,” Tô Tử Lạc vẫn còn sợ hãi mở mắt ra, cô đưa tay ôm cổ Lê Duệ Húc, mặc hắn ôm, “Anh không sao chứ?”, cô cẩn thận nhìn Lê Duệ Húc, phát hiện hắn không có bị thương, mới cảm thấy yên tâm.
Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn, cơn tức giận của hắn lập tức biến mất, hóa ra, cô đang lo lắng cho hắn, quan tâm tới hắn.
Nơi sạch sẽ nhất trong căn phòng, cũng là nơi duy nhất có thể đứng được, đồ đạc trên bàn làm việc của Duệ Húc vẫn còn nguyên, không bị Vệ Thần phá hỏng.
Lê Duệ Húc ôm Tô Tử Lạc ngồi xuống, đưa tay chạm vào mặt cô, sau đó cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô, nếu không phải chỗ này hiện tại biến thành như vậy, hắn thật muốn ăn cô.
“Đừng như vậy mà, sẽ bị người khác nhìn thấy…” Tô Tử Lạc đẩy hắn, nụ hôn cuồng nhiệt làm ặt cô đỏ bừng.
“Không có ai đâu, yên tâm,” Lê Duệ Húc cắn môi cô, cũng không trêu cô nữa, bọn họ mới bắt đầu, hắn biết cô cần thời gian thích ứng.
Tô Tử Lạc tựa vào bờ vai của hắn, áo khoác ngoài không biết đã bị ném ở góc nào, tay áo xoắn lên cao, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Của hắn hơi thở có chút dồn dập, không biết vì vừa rồi chạm vào cô tình cảm bùng phát mãnh liệt, hay bởi vì vừa rồi ra tay quá nặng với người nào đó.
“Vệ Thần vừa rồi làm sao vậy?” Tô Tử Lạc khó hiểu hỏi hắn.
Lê Duệ Húc nhếch miệng,” Cái tên đó đáng bị đánh, phá văn phòng của anh, không đánh hắn thì đánh ai?”
“Anh đánh…” Tô Tử Lạc khẽ hé miệng, không thể tin được mấy cái vết trên mặt Vệ Thần là kiệt tác của hắn.
“Là anh, tất cả những thứ nơi này có thể nói là con của anh, vậy mà cậu ta dám phá, xứng đáng.” Lê Duệ Húc lạnh lùng nói. Hắn còn nghĩ mình ra tay nhẹ.
“Tay anh?” Tô Tử Lạc vội vàng nắm lấy tay hắn, nhìn tay hắn không có việc gì mới yên tâm, hắn làm sao có thể đánh người như vậy, tay hắn đã từng chịu thương tổn rất lớn.
“Không có việc gì, anh có chừng mực,” Lê Duệ Húc lắc lắc đầu, sau đó để cô tựa vào ngực, “Lạc Lạc… Hôm nay chúng ta về nhà được không? Anh không muốn rời khỏi em, cả Bánh Bao Nhỏ, hơn nữa cha mẹ anh rất yêu Bánh Bao Nhỏ, chúng ta về nhà được không?”
Lê Duệ Húc xiết chặt vòng tay, thật sự không muốn rời xa cô, “Chúng ta đã bỏ lỡ hai năm rồi, em có biết anh quý trọng cuộc sống hiện tại chúng ta có cỡ nào không? Ta sợ không thể cho em điều tốt nhất, sợ em chịu ủy khuất.”
Tô Tử Lạc khẽ hít hít cái mũi, ở trong lòng của hắn gật đầu một cái, cũng có thể trở về rồi, cô cũng nhớ Bánh Bao Nhỏ, thực ra, về nhà theo hắn cũng coi như không tồi, nơi đó có đau đớn, nhưng không phải cũng có rất vui vẻ đấy sao? Mặc kệ ký ức gì, đều đã thuộc vể quá khứ. Cũng vì có những đau đớn đó, mới có thể càng quý trọng hiện tại ngày hôm nay, thực sự cô cũng không bị lỗ.
Một hành động nhỏ của cô, Duệ Húc cũng dễ dàng cảm nhận được, hắn ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên những sơi tóc của cô, đây mới là hạnh phúc mà hắn muốn, may mắn, không có mất đi, thật may mắn.
“Nơi này, làm sao bây giờ?” Tô Tử Lạc nhìn thoáng qua nơi này, ngay cả một chỗ đứng cũng không có, khẽ nhíu mày, phá thành như vậy, còn có thể khôi phục lại sao?
“Không sao, anh sẽ tìm người sửa sang lại, hơn nữa nơi này cũng nên thay đổi,” Cho dù Vệ Thần không phá, hắn cũng có muốn sửa lại văn phòng một chút, nơi này cần một không gian nghỉ ngơi thật lớn, về sau, khi cô đến đây, có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Đây là cũng nguyên nhân mà lần này hắn ra tay không quá nặng với Vệ Thần. Lần này coi như xong, lần sau.. Sẽ không dễ dàng như vậy.
Mà lúc này người tự nhốt mình trong văn phòng – Vệ Thần hắt xì một cái thật mạnh. Hắn xoa xoa cái mũi của mình, thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
“Lê Duệ Húc chết tiệt… Đánh mặt mình thành như vậy… Còn muốn minh bồi thường mấy thứ kia nữa… Hắt xì, mình lấy đâu ra a..”
Tề bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hắt xì…. Thứ kí của hắn đứng bên ngoài nhàm chán nhìn điện thoại, ánh mắt thờ ơ, phó tổng của cô hiện giờ không muốn gặp người nào cả, cô liền không có cơ hội thể hiện.
Bên ngoài nhà họ Lê. Tô Tử Lạc có chút bất an đứng đó, Lê Duệ Húc đứng phía sau, ôm lấy thắt lưng cô, “Không phải sợ, không có gì đáng ngại, bên trong vẫn giống y như trước đây.”
Nhưng Tô Tử Lạc vẫn có chút căng thẳng, đều nói con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, nói cô không căng thẳng là giả. “Có khi nào cha mẹ anh sẽ không thích em.”
“Bọn họ đương nhiên sẽ thích em, em cho bọn họ niềm vui lớn như vậy, yên tâm, không có việc gì,” hắn an ủi Tô Tử Lạc, sau đó lại là xoa xoa đầu cô, bóng hình của cô nằm trọn trong lồng ngực hắn, thật nhỏ, làm cho hắn không thể không yêu thương.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi,” Hắn kéo tay Tô Tử Lạc, ánh mắt hắn khiến cô yên tâm hơn, cánh cửa mở ra, một cục thịt nho nhỏ chạy ra đầu tiên, nhìn thấy Tô Tử Lạc, ánh mắt cười híp lại thành hình trăng khuyết.