Người Chồng Máu Lạnh

Chương 322



Edit: Hai Linh

Beta: Ốc Sên

“Đêm qua, tôi và Húc đã ở bên nhau cả đêm, hắn cũng thật là nhiệt tình, làm cho cả người ra đều cảm thấy mệt mỏi.” Y Mĩ Lăng cố ý nói như vậy, thậm chí còn không ngừng lắc lắc cái thắt lưng của cô ta, như sợ người khác không nhìn ra, cô ta đã vận động cả đêm qua.

“Vậy sao?” Cuối cùng Tô Lạc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, khóe môi cô nhẹ nhàng nói một câu.

“Đương nhiên là vậy rồi.” ánh mắt Y Mĩ Lăng nhìn Tô Tử Lạc thể hiện rõ sự đắc ý. Cô không tin là cô không thể đánh bại cô quản gia kiêu ngạo này.

Tô Tử Lạc xoay người, giọng nói vẫn chậm dãi, ôn hòa “Tôi không biết người khác có thể ngồi lên vị trí Lê phu nhân hay không, nhưng tôi chắn chắn, cô, truyệt đối không phải là người có khả năng ngồi trên vị trí này, tôi tin rằng, con mắt của Lê Duệ Húc không có kém như vậy, một người đem chuyện phòng the của mình ra mà khoe, nói thật, nếu anh ta thật sự muốn, tôi cũng chỉ có thể nói, anh ta điên rồi.”

Phụ nữ thô tục chính là thô tục, không có chút nào đáng khen cả.

“Cô đang ghen tị sao?” Y Mĩ Lăng bị chọc tức, toàn thân run lên, điều này, trong lòng cô cũng mơ hồ biết được, có vẻ Duệ Húc đối với cô không phải là loại tình cảm này, trong mắt người khác bọn họ rất mập mờ, nhưng chỉ có cô mới biết, bọn họ trong lúc đó, hoàn toàn không phải như vậy.

Nhưng, làm sao cô có thể ở trước mặt người con gái này mà nhận thua được. Làm sao có thể…

“Tôi ghen tị với cô cái gì đây?” Tô Tử Lạc dừng bước lại “Tôi chưa từng có cảm giác, cô có chỗ nào để cho tôi có thể ghen tị, chuyện của cô tự cô biết, cũng là do cô tự lừa mình mà thôi.” Từng câu nói của cô đều sắc bén, từng câu, từng chữ đều làm cho Y Mĩ Lăng tâm tình đã vốn không tốt lại càng thêm tức giận.

“Là cô ghen tị.” Y Mĩ Lăng đột nhiên gào lên, dường như tất cả sự im lặng của buổi sáng sớm, đều đã bị cô phá hủy.

Tô Tử Lạc không nói nữa, cảm giác nói chuyện với một cô gái như vậy thật là mệt chết đi, các cô căn bản không phải là người ở cùng một thế giới.

Y Mĩ Lăng thấy Tô Tử Lạc không thèm để ý tới cô, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, giày cao gót của cô như muốn dẫm nát cả cầu thang, âm thanh truyền đến thật chói tai, Tô Tử Lạc khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là, có lẽ, cô so với trước kia đã trưởng thành, chín chắn lên rất nhiều, nhưng dù sao, cô vẫn là cô, tính tình của cô vẫn rất đơn giản.

Cô bước từng bước xuống cầu thang, âm thanh ở phía sau càng ngày càng mạnh, đến khi cô định quay đầu lại, thì đã có một đôi tay đột nhiên đặt lên bả vai của cô, sau đó dùng lực rất mạnh…

Cô thậm chí còn không kịp kêu một tiếng, đôi chân chới với, toàn thân cô đã bị xô, ngã lăn về phía trước, đây là cầu thang a… Cô chỉ có cảm giác, trước mắt mình, mọi thứ đều bị đảo lộn, quay cuồng… Sau đó, trên người truyền đến đau đớn, nhưng, hình như, cô nghe được giọng nói của Lê Duệ Húc… Còn có một tiếng vợ của hắn…

Nên là Lê Duệ Húc, sau này cô thực sự không muốn để ý tới hắn nữa…

Chỉ là, hiện tại, ngay cả khả năng nói cũng đều không có, tất cả đều phát sinh quá đột ngột.

“Vợ…” Lê Duệ Húc nghe được những tiếng giày cao gót đột nhiên ầm ĩ và vội vã ở phía dưới, đúng lúc hắn đi ra, kịp thời nhìn thấy Y Mĩ Lăng đang chạy tới dùng tay đẩy Tô Tử Lạc, chỉ là, hắn đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng có vẻ hắn đã chậm một bước…

“Vợ…” Hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, lao về phía trước, sự bình tĩnh trên mặt đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi, luống cuống.

Còn Y Mĩ Lăng cũng bị dọa vì một câu vợ kia của hắn … Không phải nói là quản gia sao? Làm sao lại trở thành vợ?

Vợ đúng là vợ, là phu nhân, phu nhân tổng tài, Lê phu nhân. Lê phu nhân… Miệng của cô ta há thật to… Tay vẫn để ở không trung… Hai chân mềm nhũn, cứ như vậy mà khụy trên bậc cầu thang. Lần này cô xong rồi.

Lê Duệ Húc vô cùng hoảng sợ, chạy về phía Tô Tử Lạc, chỉ là vẫn bị chậm, hắn dùng hai tay của mình nắm được cô, nhưng, không đủ lực để giữ lại, làm cho hai người đều bị ngã xuống dưới, còn Lê Duệ Húc chỉ có thể dùng thân thể của mình làm đệm thịt cho Tô Tử Lạc, không cho cô bị ngã xuống.

Ầm… Một tiếng thật lớn, sau đó là tiếng kêu rên của người đàn ông.

Lê Duệ Húc cảm giác hô hấp khó khăn, ngực truyền đến một trận đau, nhưng, lúc này, căn bản hắn mặc kệ mình đau tới mực nào.

“Lạc Lạc… Vợ, em sao rồi?” Hắn ngồi dậy, nhẹ vỗ vào mặt của Tô Tử Lạc. “Đừng làm anh sợ, Lạc Lạc, em hãy tỉnh lại mắng anh, dùng mọi thứ đánh anh, làm gì cũng được, cầu xin em đừng đối với anh như vậy.”

“Lạc Lạc…” Tay hắn chạm phải thứ gì đó ẩm ướt, ánh mắt đột nhiên có chút kinh hãi, hắn bỏ ngón tay của mình ra, trên ngón tay run run, dĩ nhiên là máu, toàn bộ đều là máu, tim của hắn có cảm giác như ngừng đập.

Hắn vội vàng ôm lấy Tô Tử Lạc, sắc mặt hốt hoảng, căn bản không còn là người đàn ông lạnh lùng kia nữa, lúc này, hắn không còn chút bóng dang của Duệ Húc nữa, hiện tại, hắn chỉ là một người đàn ông đang lo lắng cho vợ mình, ánh mắt của hắn đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Y Mĩ Lăng, ánh mắt mang theo sự căm hận và tức giận mà từ trước tới nay chưa hề có.

“Y Mĩ Lăng, nếu vợ của tôi có chuyện gì, tôi sẽ ném cô ra bên ngoài làm thịt cho chó hoang…” giọng nói của hắn cực kỳ lãnh khốc, cực kỳ đáng sợ, giống như một trận gió từ Bắc cực, thổi tới người Y Mĩ Lăng, cô rùng mình, ớn lạnh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô nhìn tay của mình, muốn nói rằng mình không cố ý nhưng tất cả những âm thanh đều nghẹn ở cổ họng, cũng là không làm thế nào mà nói ra được.

“Vợ, đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện ngay đây, em sẽ không làm gì, sẽ không…” Lê Duệ Húc áp mặt của mình lên trán của Tô Tử Lạc, liền xoay người, chạy ra ngoài cửa, thậm chí áo khoác cũng không mặc, tất cả đều là do hắn đã sai, nếu Lạc Lạc của hắn xảy ra một chuyện gì, hắn thật sự sẽ không biết phải trừng phạt mình như thế nào, hắn thật không ngờ lòng ghen tuông của phụ nữ lại đáng sợ như vậy, khiến cho người đàn bà không có đầu óc kia làm ra chuyện này.

Khởi động xe, xe giống như một mũi tên lao vút đi, rất nhanh đi ra ngoài, còn ở trong biệt thự, người đàn bà kia bị dọa, mặt méo xẹo, ngây dại, một lúc sau mới bừng tỉnh mà đứng lên được, hoảng hốt đi xuống nhà, sau đó bỏ chạy, chỉ là, cô không biết, cho dù cô có chạy trốn đến đâu, chỉ cần Lê Duệ Húc muốn tìm, thì nhất định sẽ bắt được cô.

Trong bệnh viện, Lê Duệ Húc đứng ở trước giường bệnh của Tô Tử Lạc, tay vẫn luôn nắm lấy tay của cô, không hề nhúc nhích, trông giống như một tên Đầu Gỗ cứ đứng ở đó.

“Húc, tôi đã nói rồi, cô ấy không làm sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, tôi cam đoan là cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi, chỉ là một vết thương nhỏ, không ảnh hưởng gì, cậu không cần khẩn trương như vậy, cậu không được quên, bệnh của cậu mới quan trọng kìa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.