Người Chồng Máu Lạnh

Chương 350



Edit: Ốc Sên

Không ai biết, cô đã vất vả như thế nào. Làm mấy công việc cùng một lúc, mỗi ngày đều mệt tới không dậy nổi. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô cần kiếm tiền, bây giờ cô không kiếm tiền, khi bụng lớn rồi, cô phải làm sao bây giờ, cô có thể nhịn ăn, nhưng đứa bé, nó cần ăn, nó cần phải sống….

Cô cũng không đểýđến bản thân mệt mỏi như thế nào, cái gì cũng làm, chỉ cần kiếm được tiền…. Côđều cố gắng …

Sau đó, mỗi tháng côđều vất vả hơn… Bởi vì bụng ngày một to lên. Nhưng càng ngày cô càng yêu thương đứa bé trong bụng, con gái cô hơn bảy tháng đãđòi chui ra khỏi bụng mẹ. Cô tới bệnh viện, đau một ngày một đêm, mới sinh ra nó. Một đứa bé sơ sinh bé nhỏ, cũng vô cùng yếu ớt.

Cô cảm thấy sự vất vả của mình cũng có báo đáp, chỉ là… Côđã sai rồi… Đây mới là khởi đầu của sự vất vả, cả con gái cô cũng phải chịu đựng đau đớn… Cô bé bị bệnh, bệnh tim rất nặng… Bác sĩ nói nếu không chữa trị, nó sẽ chết…

Khi cô nghe thấy con mình sẽ chết, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, cô chỉ có thểôm đứa con bé bỏng, ngồi ở bệnh viện, nghe họ nói, trái tim con gái cô có một lỗ hổng lớn, chữa trị cần rất nhiều tiền.

Cô không có tiền, cô cái gì cũng không có…

Cô hôn nhẹ lên trán con gái… “Con đừng sợ, con ngoan, mẹđưa con tới tìm cha. Cha sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con.” Côôm chặt con gái vào lòng… Ngày nào đó, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống, từng cơn gió vô tình cứ thổi qua…

Khi côôm con gái tìm được hắn… Bên cạnh hắn sớm đã có một cô gái xinh đẹp khác.

Hắn không tin đứa bé là con hắn… Côôm con cầu xin hắn, cho dù hắn muốn mang con gái của côđi cũng được, chỉ cần con gái cô có thể sống sót. Nó còn quá nhỏ, quá yếu ớt…

Nhưng hắn không tin… Trong mưa gió, hắn đẩy cô ra, tiếng khóc của cô và con gái dường như không thành tiếng… Lặng lẽ hòa vào mưa…

“Con ngoan…” Cô vỗ vồ gương mặt con, trong mưa… Con gái cô như ngất lịm đi.

Trong bệnh viện, cô quỳ xuống…. “Bác sĩ, tôi cầu xin mọi người, cứu con gái tôi, nó còn quá nhỏ…” Cô vừa khóc vừa nói. Quần áo trên người ướt đẫm, tóc dính chặt vào mặt, cả người chật vật, tái nhợt. Người bác sĩ không đành lòng, nhận lấy đứa bé gần nhưđã ngừng thở trong lòng cô.

Bọn họ nói cô hãy từ bỏđi, nuôi đứa bé này sẽ rất khổ, và nó có thể không sống được lâu, bọn họ nói đứa bé sau này lớn lên cũng không muốn chịu khổ như vậy, chỉ là, sao cô có thể bỏđược con gái mình đây, làm sao cô có thể làm như vậy được… Không ai có thể cướp đi tính mạng con gái cô, cô cũng sẽ không buông tay con gái mình, cho dù có vất vả như thế nào, cô sẽ yêu thương chăm sóc con cô thật tốt. Cho dù không ai yêu thương nó, thì trên đời này vẫn có một người mẹ là cô yêu thương nó suốt đời.

Khi cô giành được con gái từ tay tử thần, nước mắt không ngừng rơi xuống, đọng trên gương mặt con gái, cô béđưa bàn tay nhỏ xíu thỉnh thoảng chạm vào mặt cô, dường nhưđang an ủi cô…

“Hà Duyên, vào phòng làm việc của tôi,” Hà Duyên ngẩn người, thu dọn một chút tài liệu trên bàn, cúi đầu đi vào, cô luôn cảm giác ánh mắt vị quản lý này nhìn cô có gìđó không bình thường, đôi khi như cốý chạm nhẹ vào tay, vào mặt cô, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng… Bởi vì cô cần công việc, cũng cần tiền.

Cửa đóng lại… Vị quản lý này đã có vợ, nghe nói còn là một người vợ có tiền, địa vị hiện tại của hắn, cũng là vợ hắn cho hắn.

Người đàn ông đứng lên, trong ánh mắt hiện lên tia tham lam, “Hà Duyên, cô biết không? Cô thực sự rất đẹp…” Hắn đi tới gần, muốn chạm vào mặt cô… May mắn cô tránh dược, hơi thở nhơ bẩn của hắn chạm vào mặt cô, cô cảm thấy ghê tởm.

“Xin lỗi, quản lý, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép về trước. Con gái tôi đang đợi tôi…” Cô cười mất tự nhiên, cô thực sự không muốn phần công tác này, nhưng cô cũng không muốn phải tiếp xúc với con người dơ bẩn này nữa.

Người đàn ông kia nhìn cô, ánh mắt xấu xa, một cô gái xinh đẹp như thế này, mà hắn chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào, hắn sao có thể chịu đựng được.

“Hà Duyên, chỉ cần em theo tôi, tôi sẽ cho em tiền, mua nhà cho em, em vàc con em có thểởđó, em cũng không phải khổ như này. Chỉ cần em làm theo lời tôi…” Hắn tới gần, cao ngạo nói, tin rằng không một cô gái nào có thể từ chối hắn.

Hà Duyên lạnh mặt, “Xin lỗi, quản lý, tôi xin phép về trước, công việc tôi đã làm xong, con gái tôi đang đợi tôi ở nhà.” Cô xoay người muốn rời đi, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của người đàn ông này nữa.

Chỉ là, cô vẫn chưa kịp bước ra khỏi phòng, cả người đã bị tên đàn ông kia ôm lấy. “Hà Duyên, cô còn giả bộ thanh cao sao, đi theo tôi có gì không tốt, tôi chăm sóc cô, không để cô chịu khổ, cô còn không muốn sao? Tôi coi trọng cô chính là may mắn của cô, nếu cô muốn lạt mềm buộc chặt, vậy tôi nghĩ cô rất muốn thế này. Tôi nhất định sẽđối tốt vói cô, một cô gái xinh đẹp, không có người đàn ông nào yêu thương thật làđáng tiếc.”

Hắn nói xong, muốn đưa môi chạm vào người Hà Duyên.

“Quản lý Vương, xin hãy buông tôi ra…” Hà Duyên không ngừng giãy dụa, hốc mắt đỏ lên. Khi cô không biết phải làm sao, cửa đột nhiên bị mở ra… Một cô gái đi đến, gương mặt lạnh lùng, nhìn hai người đang ông nhau, ánh mắt hung ác, người đàn ông vội vàng buông tay ra.

“Vợ.. Là cô ta, cô ta câu dẫn anh…” Quản lý Vương giống như chuột thấy mèo, vội đi về phía cô gái kia, thậm chí còn hung hăng nhìn Hà Duyên. “Vợ, cô gái này nghĩ mình có chút xinh đẹp, định câu dẫn anh, nhưng anh sao có thể thích cô ta chứ, người anh yêu chỉ có mình em mà thôi…” Hắn ngọt ngào nói, cô gái nhìn Hà Duyên, ánh mắt càng lạnh hơn, cô ta tới gần… Bốp một tiếng, một cái tát rơi trên mà Hà Duyên. “Cút ngay khỏi đây, cũng không nhìn xem bản thân thế nào, thấp hèn.”

Cô ta nói không chút lưu tình, Hà Duyên đưa tay ôm mặt, thật nhục nhã, nước mắt cô không ngừng chảy xuống, trong lòng đau đớn.

Cô không biết mình đã làm gì sai.. Vì sao… Vì sao lại đối với cô như thế..

“Cô còn đứng ởđây làm gì… Còn không cút đi,” Quản lý Vương chửi Hà Duyên một tiếng, chỉ sợ cô sẽ nói gìđó.

Khóe môi Hà Duyên run run, sau đó cô quay người rời đi…

Chớp mắt, cô thấy được nước mắt của mình, chảy xuống cằm, rơi xuống đất, cô không biết đã bao lâu cô không khóc…

Côđi ra ngoài, thu dọn đồ của mình, đi khỏi nơi này, cô biết, công việc này cô không thể nào tiếp tục được nữa.

Cô nhanh chóng rời khỏi đây, đôi mắt đã sưng đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.