“Này, Lạc Lạc, cậu không phải không thích mấy thứ này sao?” Đường Tình vẫn ngồi trên mặt bàn, ngạc nhiên hỏi Tử Lạc, cả ngày cô ấy đều bị bắt nạt, lấy đâu ra thời gian giải trí mà xem mấy thứ đó. “Mình, mình chỉ tiện xem chút thôi.” trong ánh mắt có chút không tự nhiên, ngón tay cầm cuốn tạp chí dùng sức. Bởi vì không xem cho nên cô không biết, hóa ra, trượng phu của cô chính là hắn. “A, tớ nói nè, trên đời này không phải chỉ có mình An Vũ Nhiên là đàn ông, Lê Duệ Húc này nè, một trong một trăm thương nhân trên thế giới, nắm trong tay quyền lực lớn nhất của tập đoàn Húc Nhật thần bí nhất, chỉ cần hắn dậm chân một cái, nghe nói cả thương giới sẽ chấn động ngay lập tức.” Đường Tình vừa nói vừa khoa chân múa tay miêu tả, “Nếu là bạn gái hắn, cả đời này cũng đáng giá, không nói đến hắn có trong tay một tập đoàn lớn như vậy, người đàn ông này từ diện mạo, đều khiến cho người khác nằm mơ mỉm cười.” Đường Tình nói xong, tự biết với thân phận của bọn họ, làm sao có thể với một người đàn ông như này, cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi, Tô Lạc buông tờ tạp chí trong tay xuống, nếu Đường Tình đã biết cô kết hôn, hơn nữa, chồng cô còn chính là Lê Duệ Húc trong tạp chí, không biết cô ấy sẽ như thế nào. Cô luôn cho rằng thân phận người đàn ông kia không bình thường, từng cử động của hắn, dù là nhỏ nhất cũng có khí chất, hắn là người phi thường, chỉ là không nghĩ đến thân phận so với tưởng tượng của cô còn cao hơn rất nhiều, thật đáng sợ. Một trong một trăm thương nhân trên thế giới, tổng tài tập đoàn Húc Nhất, tuy cô không thích đọc những tạp chí này, nhưng cũng đã nghe qua tập đoàn Húc Nhật, không ít người bằng mọi cách đều muốn vào công ty đó làm việc, chỉ là cô không rõ, tổng tài Húc Nhật là ai. Hóa ra, hắn chính là Lê Duệ Húc. Cô cũng không có cảm giác tốt hơn, cũng không cảm thấy tự hào, trong lòng cô như có một vật gì đó rất nặng chìm xuống, giống như lời nói của Đường Tình , nếu thân phận của hắn cao quý không ai sánh được. Sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng chờ hắn tiếp cận, vì sao hắn lại chọn một người bình thường như cô, cô và hắn là người của hai thế giới khác nhau. Ánh mắt cô khẽ động, tất cả câu hỏi của cô đều không có câu trả lời. Một ngày nay, cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, một phần do tinh thần quá căng thẳng, gần đây đã phát sinh quá nhiều chuyện, cô thực sự khó mà đón nhận được. Cô đi ra ngoài, đưa bàn tay chắn trên đôi mắt, quả nhiên, những hạt mưa bụi rơi xuống, cảm giác mát lạnh, cô không do dự bước đi trong mưa, mưa cũng không lớn, từng hạt mưa bụi dừng trên mặt cô, khiến sắc mặt cô nhợt đi. Cô cố gắng bước đi nhanh. Không phát hiện có một chiếc xe đang đi theo sau cô, người đàn ông ngồi trong xe, trong mắt đầy sự thống khổ. “Lạc Lạc…” Bờ môi khẽ mấp máy, cẩn thận lái xe theo sát sau cô.