“Xin lỗi, Húc, em tới trễ.” Tề Trữ San ngồi đối diện hắn, rất nhanh, một cốc cà phê đã đặt trước mặt cô, cô không cần đưa tay, Duệ Húc đã cầm lấy thìa xúc một viên đường cho vào cốc của cô, đôi khi, hắn còn hiểu cô nhiều hơn chính cô hiểu cô. Một người đàn ông như vậy mới có thể che giấu cảm xúc của mình thật tốt. Tề Trữ San rất tự nhiên nhận cốc cà phê, uống một ngụm, cô đánh giá xung quanh, vẫn là như ngày trước, đây là nơi cô thích nhất, ngay cả chiếc bàn này cũng vẫn như xưa. “Húc, trí nhớ của anh thật tốt, anh vẫn nhớ em rất thích nơi này?” Cô cười dễ thương, cô đã làm một người vợ, cho dù hôn nhân của cô không hạnh phúc, vừa lòng như trong trí tưởng tượng của người khác, nhưng dù sao cô vẫn chiếm thứ cô muốn. Nhưng lòng người là vô đấy, chiếm được người, còn muốn chiếm được tâm, chiếm được tâm lại muốn chiếm được toàn bộ. Lê Duệ Húc uống một ngụm cà phê, cảm giác chua sót ở khóe môi, hắn nhớ, hắn nhớ tất cả những gì của cô, nét thống khổ xuất hiện trong mắt hắn rất nhanh biến mất. “Húc, anh giúp em tìm người đàn bà kia được không, em nhất phải tìm cô ta trước khi anh ấy tìm thấy, cho ta bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô ta đi đi thật xa.” Tề Trữ San dùng sức đặt chiếc cốc trên bàn, cà phê tròng cốc sánh ra ngoài làm khăn trải bài có một vết bẩn sẫm nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nơi này, đây là tình yêu của một người với một người sao, muốn sở hữu tất cả những thứ gì của người đó. Tề Trữ San dùng sức nắm chặt tay, tin rằng, nếu hiện tại Tô Lạc ở đây, Trữ San nhất định sẽ dùng ngón tay thon dài bóp chết cô. “Anh biết cô ấy ở đâu, hơn nữa anh cũng đã nói, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến các em.’ Lê Duệ Húc thản nhiên nói, giọng nói lãnh đạm, không ai có thể hiểu giọng nói của hắn đã che giấu bao nhiêu đau đớn, tình yêu của hắn thực sự rất thống khổ, giống như mũi kim, thỉnh thoảng sẽ đâm thật sâu vào da thịt hắn. Trái tim và linh hồn hắn đều rất đau. “Húc, làm sao anh biết?” Tề Trữ San mở to mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp tươi cười, chỉ cần Lê Duệ Húc nói, nhất định là thật, hắn nói cô ta sẽ không phá hủy hạnh phúc của cô, vậy nhất định là không. “Rất nhanh em sẽ biết, em yên tâm, cô ấy sẽ không thể ảnh hưởng tới em, em cứ an tâm làm bà lớn Ôn thật tốt đi.” Lê Duệ Húc nói xong, đột nhiên đưa tay ra, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, ánh mắt màu trà thoáng qua nét ôn nhu khó thấy. Động tác đột ngột của hắn khiến Tề Trữ San lặng người, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người và cả trong hơi thở của hắn, Ôn Vũ Nhiên luôn sạch sẽ, trên người không có bất cứ mùi gì, bọn họ là hai người đàn ông khác nhau hoàn toàn, nhưng ngoài ý muốn, trài tim cô không hiểu vì sao lại đập nhanh hơn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Nhiên, trái tim đập rộn ràng, đến cô cũng nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm giác hồi hộp. Cô còn muốn biết rõ hơn, cảm giác này là sao, Duệ Húc đã thu tay lại. Lại bưng lên cốc cà phê uống một ngụm, ngón tay hắn khẽ động, ánh mắt Trữ San thoáng hiện lên nét mơ màng, cả người có cảm giác kì quái, khiến cô không nói nên lời. Duệ Húc vẫn tiếp tục uống cà phê, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút thất thần. Thời tiết này thực sự tốt, khiến cho người khác có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi, còn có những con cá, không biết hay không cũng đang cố gắng tìm lấy tự do của mình, đôi khi tự do là do chính mình tìm lấy, hắn đặt chiếc cốc trong tay xuống, cảm giác tim chìm xuống. Vô tình, hắn nhớ tới cô gái ở nhà hắn, khóe môi thản nhiên cong lên, cô gái kia đang chiến tranh lạnh với hắn, chỉ cần nơi nào có hắn, cô cũng sẽ không đi tới, cô không sợ sẽ buồn chết sao? ”Húc.. Húc..” Bên tai truyền tới một giọng nữ quen thuộc, Lê Duệ Húc thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cô gái khiến hắn có thêm sức sống cũng không khác gì đã chết. “Làm sao vậy, anh muốn ăn gì?” Hắn thản nhiên cười, đây là nụ cười thành thật, cũng chỉ ở trước mặt cô, cũng chỉ có cô mới có thể thấy hắn cười, một nụ cười không hề miễn cưỡng, không hề lạnh.