Lâm Sâm Sâm gọt xong một quả lê, đặt nó ở trong mâm cắt thành bốn miếng đưa đến trước mặt Đồng Húc Lãng cũng đưa một cây tăm nhỏ. Phục vụ chu đáo như thế nhưng người khác cũng không biết cất nhắc, bắt bẻ nói: "Tại sao là lê mà không phải là trái cây khác?"
Quả nhiên người ngã bệnh đều giống như đứa trẻ khó chơi, Lâm Sâm Sâm kiên nhẫn giải đáp: "Bởi vì anh có chút ho khan, ăn lê là tốt nhất."
Đồng Húc Lãng không hài lòng cầm lấy cái đĩa: "Vậy không cho phép em ăn." Anh không nên phân lê với cô.(phân lê = phân ly. Tại Lâm Sâm Sâm bổ quả lê ra nên Đồng Húc Lãng không muốn chia với cô, 2 người cùng ăn nên gọi là phân chia. ^ . ^ )
Lâm Sâm Sâm buồn cười nhìn anh: "Trước đó không phải anh để cho tôi nếm thử một chút xem có ngọt hay không sao?"
Đồng Húc Lãng nghiêm mặt nói: "Không ngọt liền vứt bỏ, ai cũng không cho phép ăn." Anh vừa muốn cầm lên một miếng bỏ vào miệng, suy nghĩ một chút lại đem cái đĩa đẩy trở về: "Em đút cho anh."
Người này thật phiền phức, Lâm Sâm Sâm tức giận nói: "Anh cũng không phải là tàn phế sao phải để người khác đút?"
Đồng Húc Lãng nghiêng người dựa vào đầu giường giả bộ đáng thương: "Cả người anh vô lực, tay chân như nhũn ra, đút hoa quả thôi, cũng không phải là để cho em lấy thân báo đáp khẩn trương cái gì."
Có đôi lời nói thật hay, vĩnh viễn đừng vọng tưởng đấu thắng người vô lại. Bây giờ Lâm Sâm Sâm liền cảm nhận sâu sắc. Cô lười phải biện luận với anh, nhận lấy cái đĩa dùng tăm cắm một miếng đút vào miệng anh.
Hoa quả nhập khẩu mới, Đồng Húc Lãng không nhịn được phát ra thỏa mãn cảm thán: "Ừm, em đút đúng là ngọt hơn một chút."
Lâm Sâm Sâm nhìn không quen sắc mặt tiểu nhân đắc chí này của anh, không đợi anh nuốt xuống lại nhanh chóng cắm một miếng khác nhét vào trong miệng anh, hại anh đành phải tùy tiện nhai một cái liền vội vàng nuốt xuống. Nuốt quá nhanh anh không cẩn thận liền bị sặc, trong nháy mắt ho lớn. Lâm Sâm Sâm thấy thế đưa nước cho anh. Anh ho đến mặt đỏ lên, vừa uống ngụm nước to vừa dùng ánh mắt mắng cô. Lâm Sâm Sâm nhìn dáng vẻ của anh thật sự tức cười liền không nhịn được cười lên.
"Rốt cuộc là em đến thăm bệnh hay là tới mưu sát?" Cuối cùng Đồng Húc Lãng cũng nhuận hơi, rống lên.
Lâm Sâm Sâm bị tiếng hô của anh làm kinh sợ, vội vàng cúi đầu làm ra một bộ dạng tự biết gây họa đang sám hối, vậy mà vui vẻ lộ ra nơi khóe mắt vẫn bán đứng cô. Đồng Húc Lãng khó được ở trong cùng một ngày nhìn thấy nụ cười của cô nhiều như vậy, tức giận cũng tiêu mất hơn phân nửa. Anh thở dài, không thể làm gì nói: "Biết em quả thực làm anh tổn thọ."
Lâm Sâm Sâm cũng nhịn không được nữa cười lên ha hả, thật là sảng khoái! Cuối cùng cũng báo thù được chuyện lần trước bị anh vác trên vai làm chóng mặt. Cô vẫn đang cười không ngừng, thình lình bị anh đột nhiên đưa hai cánh tay có lực ra bắt lấy, trọng tâm không vững ngã trước ngực anh.
Hai tay anh vây lấy cô ở trong ngực, hung tợn nói: "Thích cười đúng không, anh liền cho em cười nhiều một chút." Nói xong không đợi cô kịp phản ứng liền công kích bên hông và dưới nách cô cùng một lúc.
Lâm Sâm Sâm bị anh cù nhột khó nhịn, bên cười bên tránh, gần như không hít thở được. Trong khi phản kháng giãy giụa, nút áo của cô rơi ra hai nút, lộ ra một mảnh da thịt trước ngực trắng như tuyết, ánh mắt Đồng Húc Lãng chợt ngẩn ngơ, không có động tác. Anh gian nan nuốt ngụm nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm ngực của cô. Đáng chết, tại sao da thịt của cô có thể mềm mại tinh tế như thế, làm cho anh thiếu chút nữa không kìm được cắn xuống một cái. May mắn tự chủ của anh đủ mạnh, đổi bất kỳ người đàn ông nào khác đã sớm bất chấp tất cả nhào tới rồi.
Lâm Sâm Sâm thở được ngẩng đầu liền nhìn thấy hầu kết anh chuyển động kịch liệt, thừa dịp anh buông tay ra vội vàng tránh ra một khoảng cách an toàn. Vừa định nổi giận với anh, chỉ thấy giọng nói của anh vô cùng mất tự nhiên: "Cổ áo của em mở ra, sửa sang một chút đi."
Cô cúi đầu nhìn, mặt xoát một cái liền đỏ đến mang tai, vội vàng lúng túng xoay người sang chỗ khác cài nút lại. Đợi cô sửa sang quần áo xong cũng quên trách cứ cái tên đầu sỏ gây nên. Chốc lát hai người trầm mặc, vẫn là Đồng Húc Lãng mở miệng trước: "Ngày đó rốt cuộc là tại sao em lại rơi xuống nước?"
Lâm Sâm Sâm nhớ lại tình cảnh ngày đó. Lúc ấy, cô ngại đứng ở trong đám người có chút buồn bực, vì vậy định đến bờ sông đi dạo một chút, đi tới đi lui bất tri bất giác liền cách xa đám người ồn ào. Cô đứng trên bờ sông hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy thân thể thoải mái không ít. Cô hướng mặt về phía mặt sông xoay cổ trái phải, trong lúc lơ đãng liếc thấy phía sau cây liễu ở gần cô có một bóng dáng. Nhất thời cô hiếu kỳ xoay người dò nhìn, trong tầm mắt của cô hiện ra một khuôn mặt có vẻ quen quen. Khuôn mặt kia có nét mặt tự tiếu phi tiếu, đang lấy một loại ánh mắt quái dị nhìn thẳng cô. Cô bị nhìn chằm chằm đến rợn cả tóc gáy, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đối phương chợt chỉ hướng bên cạnh của cô. Cô bị động tác kia làm cho kinh ngạc một chút, nghiêng đầu chỉ thấy một con chó lớn chạy tới phía cô. Theo bản năng cô lui về phía sau một bước mà quên mất phía sau là một dòng sông. Gót chân trên bờ trơn trượt xuống, cứ như vậy không hề báo trước cô ngửa mặt rơi xuống sông. Trong lúc nguy cấp, cô lại có thể rõ ràng thấy khuôn mặt quen thuộc cười lạnh với cô, sau đó lại không nói một lời chạy mất. May mà tiếng chó sủa kinh động đám người, nếu không hậu quả khó mà lường được.
"Lâm Lâm? Lâm Lâm!" Đồng Húc Lãng cao giọng kêu lên kéo thần chí Lâm Sâm Sâm về.
"Em làm sao vậy?" Đồng Húc Lãng thấy sắc mặt cô trắng bệch vội vàng nhảy từ trên giường xuống trấn an: "Đừng sợ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Lâm Sâm Sâm miễn cưỡng cười nói: "Tôi không sao, là tự tôi không cẩn thận." Cũng may, mặc dù cô không biết bơi nhưng lại rất am hiểu nguyên lý tự cứu mình, sau khi rơi xuống nước không kinh hoảng giãy giụa, mà là tận lực ngửa đầu ra sau khiến miệng mũi hướng về phía trước miễn cưỡng hiện lên trên mặt nước, tranh thủ thêm chút thời gian cho đám người tới cứu. Đoán chừng trong những người rơi xuống nước không có mấy người có thể trấn định giống như cô, cô tự giễu nghĩ. Vậy mà tâm ma vẫn còn, cô vẫn không thể xua tan khuôn mặt cười lạnh đó, thật sự cô không nghĩ ra rốt cuộc mình đắc tội đối phương chỗ nào, làm cho người nọ thấy chết không cứu như thế, vẻ mặt còn hả hê.
Đồng Húc Lãng vừa nghĩ tới tình thế khẩn cấp lúc đó, lòng cũng vẫn còn sợ hãi, anh dùng lực kéo cằm Lâm Sâm Sâm, trầm mặt cảnh cáo: "Ngã một lần khôn hơn một chút, về sau đừng một mình đến chỗ nguy hiểm nữa, có nghe không?"
Lâm Sâm Sâm bị đau đánh rơi tay anh: "Nói nhảm, tôi ngu như vậy? Làm sao cái người này toàn động tay đông chân, có bệnh à! Bảo anh đừng động anh cứ động." Lâm Sâm Sâm nhìn bệnh của anh cũng tốt lên bảy tám phần, rốt cuộc không thể nhịn được nữa phản kích, dùng sức bóp trên người anh: "Để cho anh khi dễ tôi."
Đồng Húc Lãng nghiêng đầu bên né tránh bên lớn tiếng xin tha: "Ai ôi, tiểu thư tha mạng! Nhẹ một chút, đau! Nữ sĩ, nữ hiệp, nữ vương tôn kính! ! !" Tiếng đùa giỡn vang khắp cả căn phòng, bay lượn trong phòng không tan.
Đồng Húc Lãng khỏi bệnh không bao lâu, Lâm Sâm Sâm lại nhận được một cú điện thoại cho biết Lục Tuấn Huy bị thương nhập viện rồi. Trên đường đến bệnh viện cô cười khổ nghĩ, ba người bọn họ hết người này đến người kia bệnh, thật đúng là năm hạn bất lợi.
Đến bệnh viện thấy chỉ là tay trái Lục Tuấn Huy gãy xương cũng không có gì lo ngại, tâm cô treo cao cuối cùng cũng buông xuống. Trong làng giải trí anh giữ mình vô cùng trong sạch, tính tình ngay thẳng, cũng có rất ít hoạt động tiêu khiển, cho nên căn bản không có bạn bè nào. Cô là một trong số tri kỷ không nhiều lắm của anh tự nhiên có nghĩa vụ mỗi ngày nấu canh tới đây thăm. Khác với Đồng Húc Lãng mặt dày mày dạn, Lục Tuấn Huy luôn tận lực không làm phiền Lâm Sâm Sâm, rót nước cầm thứ gì đều dựa vào mình. Bọn họ chung đụng một chỗ cũng không vì chuyện lông gà vỏ tỏi* cãi vã, mà là nói chuyện phiếm bộ dáng hết sức hài hòa.
Đồng húc lãng tìm khắp nơi không thấy Lâm Sâm Sâm gấp đến độ xoay quanh, thật vất vả kết nối được điện thoại của cô mới biết được gần đây cô thường xuyên ra vào bệnh viện. Đồng Húc Lãng cúp điện thoại không nói hai lời lái xe Jeep quân dụng xông thẳng đến bệnh viện. Cư nhiên Lục Tuấn Huy cũng chơi chiêu đồng tình, anh cũng muốn đi xem một chút đến tột cùng là bị thương nghiêm trọng đến mức nào. Cũng không biết mấy ngày nay bọn họ chung đụng tình cảnh có phải ngọt ngào náo nhiệt hay không, anh cảm thấy nước chua trong lòng đang không ngừng tỏa ra ngoài. Ôi, người phụ nữ này chính là mềm lòng, điểm này thật đáng ghét! Anh than một tiếng dùng sức đạp chân ga.
Lục Tuấn Huy và Lâm Sâm Sâm đang trò chuyện vui vẻ, chợt nghe có người mất hứng ngâm nga: "Khó kìm lòng nổi, thật ra tôi lại thuộc loại đàn ông cực kỳ dễ dàng bị thương" nghênh ngang vào phòng bệnh. Bọn họ đồng thời nhìn về phía người tới, chỉ thấy Đồng Húc Lãng xách theo một túi trái cây đi tới trước giường cười thăm hỏi: "Anh không sao chứ?"