Người Chồng Tốt

Chương 59



Editor: Cogau

Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, ly nước trong tay Lâm Sâm Sâm hơi sóng sánh, dự cảm khiến nhịp tim cô tăng tốc. Cô hít sâu vài hơi, che giấu tâm tình khẩn trương từ từ đi tới mở cửa. Cửa mở ra, gương mặt cương nghị tuấn tú như mong đợi xuất hiện trước mắt. Đối mặt với cái nhìn thiết tha chăm chú của anh, lần nữa cô không khống chế được đỏ mặt.

Đồng Húc Lãng vừa đi vào phòng, mở miệng hỏi ngay: "Em mới tìm anh sao?"

Lâm Sâm Sâm nhẹ gật đầu.

Anh lại hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Không có chuyện thì không thể tìm anh sao?" Lâm Sâm Sâm hơi cáu.

"Dĩ nhiên có thể." Đồng Húc Lãng sang sảng nói: "Sao không nói một câu đã đi rồi?"

"Không phải là anh đang có khách quý sao?" Lâm Sâm Sâm nói xong mới giật mình, trong giọng nói của mình có vị chua.

Đồng Húc Lãng đến gần cô, hỏi nhỏ: "Mất hứng à?"

Lâm Sâm Sâm nổi hứng giở trò, nghiêm mặt, giả vờ tức giận nói: "Có gì mà mất hứng, chuyện của anh chẳng quan hệ gì tới em."

Đồng Húc Lãng sững sờ, nói trở mặt là trở mặt ngay, thay đổi so với thời tiết còn nhanh hơn. Anh nóng nảy giải thích: "Em đừng hiểu lầm, Đường Diêu tìm anh để . . . . ."

Lời nói còn chưa dứt đã bị Lâm Sâm Sâm không kiên nhẫn, cắt ngang: "Anh không phải giải thích, giải thích thể hiện sự chột dạ, trễ như vậy cô nam quả nữ ở trong phòng có thể có chuyện gì tốt đây?"

Lời này không khỏi làm Đồng Húc Lãng giật mình, Lâm Sâm Sâm không biết phải trái như thế, là lần đầu anh thấy, làm cho anh ứng phó không kịp. Đối mặt với sắc mặt tái xanh của Đồng Húc Lãng, Lâm Sâm Sâm lại nén cười đến mức nội thương.

"Em cho là như vậy thật sao?" Giọng điệu của anh khó nén vẻ thất vọng.

Lâm Sâm Sâm ngầm thừa nhận, cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng, có phải lúc nên dừng lại rồi hay không, đợi tới lúc anh nhìn thấu chẳng phải mạng nhỏ khó bảo toàn sao?

"Đối với anh, điểm tin tưởng này em cũng không có sao." Trong mắt của anh toát ra bi ai làm cô không đành lòng, rốt cuộc tháo mặt nạ xuống.

"Chọc anh chơi thôi, em tin tưởng anh." Cô cười, đưa tay xoa mặt của anh.

"Em nói cái gì?" Tốc độ mặt cô biến sắc làm anh không nói nên lời.

Cô đến gần thêm một bước, đôi tay ôm lấy mặt của anh, nghiêm túc nói: "Em nói em tin anh, căn bản là không nghi ngờ gì anh cả."

Anh ngẩn người, sau đó kéo tay của cô xuống giận dữ hỏi: "Em đùa giỡn anh hả?"

Lâm Sâm Sâm khẽ cười một tiếng: "Bây giờ anh biết mùi vị bị người khác hiểu lầm rồi chứ?"

Đồng Húc Lãng tức giận, nhìn chằm chằm cô mấy giây, chợt xoay người rời đi. Lâm Sâm Sâm hoảng sợ, vội đuổi theo kéo anh: "Tức giận gì vậy?"

Đồng Húc Lãng đứng lại, lườm cô: "Lừa người thì vui lắm sao, có biết vừa rồi anh rất lo lắng không? Đến lượt anh thử lừa em một chút."

Lâm Sâm Sâm ôm lấy cánh tay của anh, bình tĩnh hỏi: "Vậy lúc anh nghi ngờ em, anh có nghĩ tới cảm nhận của em không?" Đồng Húc Lãng vẻ mặt cứng đờ, Lâm Sâm Sâm lại nói: "Nếu không tin tưởng lẫn nhau thì không có khả năng ở chung một chỗ. Thẳng thắn nói cho em biết, có phải anh còn đang nghi ngờ quan hệ giữa em và Lục Tuấn Huy không?"

Đồng Húc Lãng thở dài, giọng buồn bực nói: "Anh không nghi ngờ, anh chỉ giận là em không để tâm tới anh thôi."

Lâm Sâm Sâm đi tới bên cạnh anh, mặt đối mặt với anh: "Vậy anh hãy thành thật nói xem, có phải anh để ý đến quá khứ của em hay không?"

Đồng Húc Lãng thản nhiên: "Phải nói rằng một chút không ngần ngại đó là giả, nhưng so với việc mất em, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng. Không có em cũng có thể nói là không có vui vẻ . . . . . ."

Lời nói của anh lại bị Lâm Sâm Sâm cắt ngang lần nữa, nhưng mà lần này là dùng đôi môi dịu dàng thơm mềm của cô. Anh ngây ngốc mấy giây, sau đó nhắm mắt lại hưởng thụ. Đáp lễ hay ban tặng anh, kỹ thuật hôn của cô tiến bộ không ít, dĩ nhiên anh hiểu, liền đưa lưỡi ra liếm khẽ dụ dỗ. Hành động lấy hôn bịt miệng này rõ ràng là lấy lòng Đồng Húc Lãng, cái miệng của anh vẫn ở trạng thái toe toét, cuối cùng lại không khống chế được, bật cười.

Lâm Sâm Sâm nhìn nét mặt của anh mà ảo não, khó lắm cô mới chịu chủ động, thế nhưng anh lại không nể mặt, còn cười một trận. Anh nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, vừa mừng rỡ vừa không thể trừng phạt, khẽ ôm cô, cười đến mức lồng ngực rung động. Lâm Sâm Sâm im lặng, không thể làm gì khác hơn là kệ cho anh cười đi. Một lúc lâu, đợi bình tĩnh lại liền bắt đầu đổi khách làm chủ, đột nhiên ép cô vào trong ngực, dùng nụ hôn như phong ba bão táp vây quanh cô. Môi của anh, lưỡi của anh, hơi thở của anh lấp đầy trống rỗng nhiều ngày nay của cô. Cô vòng tay qua lưng anh, nhiệt tình đáp lại.

Khi hai người thở hổn hển tách ra, anh thỏa mãn muốn hét lên. Trán đụng lên trán cô, lưu luyến không rời, nói: "Anh phải về."

"Đợi một lát nữa đi." Cô cũng không nỡ rời xa.

Anh cười mất tự nhiên: "Đợi càng lâu thì càng không muốn đi."

"Vậy thì khỏi đi."

"Em mới nói gì?" Đồng Húc Lãng nhìn cô mừng rỡ.

Vì lời nói của mình mới thốt ra, Lâm Sâm Sâm cảm thấy lúng túng, thế nhưng anh lại không cho cô cơ hội đổi ý, ôm chặt cô đổi chủ đề: "Tối nay em tìm anh có chuyện gì?"

Lâm Sâm Sâm chịu nghi kỵ khổ sở đủ rồi, nên nỗ lực không ngừng, nói ra lời tâm huyết: "Chính là muốn nói cho anh biết, em quan tâm anh nhiều hơn so với tưởng tượng của anh."

Đầu tiên vì cô chủ động thẳng thắn, anh hết sức kinh ngạc, ngay sau đó đưa cặp mắt tinh tường nhìn cô hồi lâu, trong mắt khó che giấu vẻ mừng rỡ như điên. Sau đó, tiếp tục hôn, ngôn ngữ giữa hai người lần nữa bị chặn lại. Hiểu lầm cuối cùng cũng được giải tỏa, cảm giác cả người buông lỏng là tuyệt vời như thế. Lần này, hai người lấy hết toàn bộ sức lực ôm chặt đối phương, khăng khít, quý trọng sự trải nghiệm mất - được. Họ hôn nồng cháy, hôn vội vàng. Thân thể cũng phát sinh thay đổi theo tình cảm mãnh liệt. Tay của anh bắt đầu không kìm hãm được, dạo khắp người cô, cô cũng ngầm cho phép anh vuốt ve. Anh thử thăm dò, cởi hai nút áo của cô ra, môi từ từ dời xuống, da thịt trắng nõn lộ ra, con ngươi anh tối sầm lại, tham lam gặm cắn cổ cổ và vai xinh đẹp của cô. Lâm Sâm Sâm cố gắng ngửa ra sau, tư thế này làm cô hơi khó chịu. Trong nháy mắt, Đồng Húc Lãng liếc thấy cô nhíu lông mày lại, vì vậy bế cô lên đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa lưu luyến chạm khẽ lên mặt cô.

Được đặt nhẹ lên giường, Lâm Sâm Sâm cảm nhận được sự yêu thương cưng chiều của anh. Khi anh cúi người xuống, cô nhớ lại email từng mang đến ‘tác dụng phụ’ đó, vì vậy lấy tay ngăn cản môi anh đang dán vào, tỏ rõ thái độ kiên quyết: "Trong email nói không sai nhưng đừng tin hoàn toàn."

"Sao?" Đối với lời cô nói, Đồng Húc Lãng cảm thấy mơ màng.

Lâm Sâm Sâm giận trách, đập một cái lên vai anh: "Đồ ngốc, người khác nói gì anh cũng đều tin à!" Đồng Húc Lãng vẫn không hiểu. Cô kiên nhẫn giải thích: "Em và Thường Tân không phải như anh nghĩ, bọn em không vượt rào."

Cuối cùng Đồng Húc Lãng cũng hiểu ý, vui mừng, hưng phấn đánh thẳng vào đại não. Lâm Lâm của anh kiêu ngạo như thế, sao lại tùy tiện ở chung với người khác nhỉ, anh nên biết sớm chứ! Trong lòng lo được lo mất khiến anh trở nên mù quáng, thế nhưng, hiểu lầm cô tổn thương cô như vậy, anh cảm thấy xấu hổ vì hành vi tồi tệ của mình.

"Thật xin lỗi, để em chịu oan ức rồi.” Lúc nói lời này, trong mắt anh là tiếc nuối vô hạn.

Có những lời này của anh là đủ rồi, những chuyện không vui trước đây cũng tan biến theo cái nhìn và nụ cười của hai người. “Đồ ngốc.” Một tay cô xoa mặt của anh, tình cảm dịu dàng làm trái tim phơi phới.

Đồng Húc Lãng lật người ngồi dậy, giúp cô sửa lại quần áo. Nghĩ đến sự thuần khiết của cô, trong tình huống này, thật sự anh không muốn không tôn trọng cô. Thấy anh định rời đi, vô vội vàng núi chặt cánh tay anh không buông. Quá nhiều lo lắng và hoang mang, thiếu chút nữa làm họ bỏ lỡ nhau, anh sẽ lo được lo mất, cô đã từng nếm trải rồi, không phải sao? Lúc này đây, cô thương anh, chỉ nghĩ không cần giữ lại chút gì, không muốn tăng thêm tiếc nuối nữa.

Dưới ánh đèn sáng ấm áp, nét mặt của cô hơi xấu hổ, vậy mà ý muốn giữ anh lại lại viết rõ ràng ở trên mặt như thế, tâm trạng anh rung động. Không chần chừ nữa, anh hôn cô cuồng nhiệt hơn trước, cơn bão kích tình rất nhanh cuốn lấy họ. Hộ ôm hôn say sưa, đôi tay gấp gáp lôi kéo quần áo trên người đối phương, Lâm Sâm Sâm cực kì nhiệt tình làm Đồng Húc Lãng rất xúc động, gần như không kềm chế được. Khi cơ thể rắn chắc của anh hợp với những đường cong mềm mại trên thân thể cô, hai người cũng không khỏi xúc động, màn kết hợp ăn ý hoàn mỹ này.

Lần này, không có những vội vã và kích thích dữ dội như trước đây, chỉ có thận trọng cưng chiều mà thôi. Môi của anh nhẹ nhàng yêu thương lượn khắp khuôn mặt cô, cô nhắm mắt lại chuyên chú lẳng lặng cảm nhận. Môi lưỡi ẩm ướt trượt dọc một đường, dừng ở đường cong nhu mỹ trước ngực khẽ liếm, mút, nếm. Đầu lưỡi trêu đùa làm cô khó nhịn cảm giác tê dại, đôi tay ôm lấy đầu của anh, ngón tay nhỏ nhắn đan vào mái tóc ngắn của anh tạo ra kẽ hở.

“Lãng.” Tiếng gọi ngọt ngào mềm mại cũng làm tăng thêm dục vọng của anh, bàn tay tiếp xúc nóng bỏng hơn. Nụ hôn dịu dàng tỉ mỉ, không chừa một nơi nào, anh bằng thái độ thành kính tôn sùng mỗi một tấc da thịt của cô, môi và tay cùng khơi dậy ngọn lửa hừng hực trong cơ thể cô lên. Khi anh dịu dàng mà tuyệt hảo không chừa nơi nào, dục vọng cũng lên tới đỉnh điểm, nhu cầu cấp bách tìm được nơi đột phá. Anh lặng lẽ bí mật dò xét nơi tư mật của cô, đột nhiên cô lại xấu hổ ngăn lại. Khi giọng khàn khàn đầy truyền cảm của anh dỗ dành, cô mới ôm quyết tâm nếm thử, cuối cùng mặc anh xử lý.

“Đừng sợ, thả lỏng đi.” Anh nhỏ giọng an ủi khi cô không thích ứng.

Nhịn một chút là tốt rồi, phái nữ đều sẽ có thời khắc lột xác này, nếu dâng hiến cho người mình toàn tâm tin cậy, có gì mà tiếc nuối chứ? Lâm Sâm Sâm không ngừng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng cũng miễn cưỡng thích ứng sự hiện hữu của anh.

Anh đau lòng mút sạch mồ hôi hột toát ra bởi vì đau đớn của cô, cắn tai của cô, nói chuyện trên trời dưới đất để thu hút sự chú ý của cô: “Lâm Lâm, em thấy gà trống đẻ trứng chưa?”

“Gà trống làm sao có thể đẻ trứng?” Cô bật cười.

“Thế giới có đủ những cái lạ, cả ngày em giam mình ở nhà, dĩ nhiên là chưa từng thấy.”

“Còn anh, không phải là cả ngày ở trong doanh trại sao, có thể gặp được bao nhiêu chuyện đời vậy?

Người một câu ta một câu, lời tiếp lời, cô hầu như quên những cảm giác đau đớn lần đầu nếm trải đó rồi. Cho đến khi anh xâm nhập làm cho cô không thể nào sao lãng, ý thức của cô mới quay trở lại thế giới giác quan. Dường như không có những khó chịu như vừa rồi nữa, cùng những va chạm không ngừng tăng lên của anh, khoái cảm cũng theo đó mà đến, như làn sóng từng đợt từng đợt dâng cao, làm cô dần dần mê muội trong đó. Cô bám chặt hai vai nở nang của anh, cùng anh trai3i nghiệm niềm vui thú, mặc số phận cho dòng đời định đoạt. Rất lâu sau đó, cuối cùng họ cũng cảm nhận được cao trào của khoái cảm.

Kích tình dần dần lui về phía sau, Đồng Húc Lãng lật người nằm ngang ôm chặt cô vào trong ngực, lòng bàn tay xù xì nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô. Lâm Sâm Sâm tìm được góc độ thoải mái, nằm lên khuỷu tay của anh. Hai người mặt thỏa mãn, nằm sát nhau nói chuyện phiếm.

“Biết Đường Diêu tìm anh làm gì không?”

“Thổ lộ với anh à?”

“A, không nhìn ra em cũng có lúc hài hước đấy.”

“Ai biết bọn anh trốn trong phòng làm gì!”

“Ôi, vẫn còn nhớ chuyện này đấy?” Anh nghiêng đầu cọ mũi cô một cái, cười công bố đáp án: “Cô ấy muốn kết hôn, nhưng lại nói anh giữ bí mật cho cô ấy, nên chỉ có thể lén nói ở trong phòng thôi.”

Lâm Sâm Sâm đột nhiên ngẩng đầu, động tác làm Đồng Húc Lãng sợ hết hồn: “Kích động thế, yên tâm, chú rể không phải là anh đâu.”

Lâm Sâm Sâm sững sờ: “Nhanh vậy sao.”

Đồng Húc Lãng cảm thán: “Đúng vậy, đối tượng của cô ấy em đã gặp rồi, cũng là bạn nối khố trong viện của anh đó. Người này động tác thật nhanh chóng, rất nhanh và gọn, giải quyết xong nha đầu bướng bỉnh, tám phần là lấy độc trị độc. Hai người còn tính toán giấu giếm cả nhà, cũng không biết định làm gì nữa.”

Lâm Sâm Sâm chợt trầm tĩnh lại, Đồng Húc Lãng buồn bực: “Sao vậy?”

“Đường Diêu tốt như vậy, tại sao anh lại không thích cô ấy?”

Lần này đổi lại là Đồng Húc Lãng Im lặng, một lúc sau, anh nói: “Những chuyện này đã nói rồi mà, không phải thường nghe người ta nói ‘Hạnh phúc là đúng lúc gặp đúng người’ sao.”

Lâm Sâm Sâm thẹn thùng: “Thật chua.”

Đồng Húc Lãng đưa tay tắt đèn: “Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi.”

Lâm Sâm Sâm vùi mặt vào vai anh lần nữa. Đúng vậy, đúng lúc gặp đúng người, họ thiếu chút nữa thì bỏ qua nhau, may mà anh kiên trì chịu đựng không buông tay. Đồng Húc Lãng cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, tâm tình vui vẻ chìm vào mộng đẹp. Trước khi ngủ say, trong đầu anh chỉ nhớ một chuyện, đó chính là sau khi trời sáng kéo cô đi đăng ký.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.