Người Chồng Tốt

Chương 60: Ngoại truyện



Đồng Húc Lãng và Lâm Sâm Sâm đều là con một, vì vậy hai nhà Đồng - Lâm bàn bạc muốn tổ chức một tiệc cưới náo nhiệt, dù sao cả đời chỉ có một lần, cần phải long trọng một chút. Họ đã lên kế hoạch: trước tiên, làm lễ và đãi tiệc ở Đồng gia trước, sau đó về quê nhà Lâm Sâm Sâm báo hỉ, làm tiệc báo hỉ lần nữa.

Giới trẻ bây giờ thích thay đổi đa dạng, cố gắng làm cho đám cưới của mình mới mẻ độc đáo khác lạ, với mong muốn lưu lại một kỷ niệm đẹp trọn đời khó quên. Đồng Húc Lãng cũng không ngoại lệ, trước đó anh đã dự kiến, muốn dâng tặng cho cô dâu một món quà lớn cực kỳ ngạc nhiên trong ngày cưới. Vì thế, anh xin lãnh đạo, về đơn vị nhờ người giúp, chạy qua chạy lại, vì chuẩn bị cho đám cưới thật long trọng, có ý nghĩa mà sút vài kg.

Vậy mà, kế hoạch thay đổi khó lường, đúng lúc tất cả công việc của đám cưới đã đâu vào đấy, cô dâu lại xảy ra sự cố. (Mọi người đừng hiểu lầm, không phải đào hôn, mà là cô dâu mang thai.) Rất nhiều dự tính vô cùng hoàn mỹ ban đầu, vì vậy mà bị đảo lộn trình tự.

Chẳng hạn như việc đặt mua trang phục cô dâu. Phong cách dịu dàng thanh lịch như Lâm Sâm Sâm mà nói, mặc sườn xám là thích hợp nhất. Vì thế, Đồng Húc Lãng tự mình cùng cô chọn lựa đặt may một bộ dùng cho tiệc cưới, chiêu đãi khách thì mặc sườn xám. Vải thêu tinh xảo, tỉ mỉ và kiểu dáng đơn giản làm cho thợ cắt may rất thích thú. Ngày mặc thử, mặc dù Lâm Sâm Sâm không trang điểm, tóc chỉ tùy ý búi lên để xem thử, không ngờ lại làm cho Đồng Húc Lãng hết sức ngạc nhiên, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn, cô dâu thấy thế cũng ngượng ngùng, những người ở đây thì không khỏi cười mỉa. Đáng tiếc trước tiệc cưới, Lâm Sâm Sâm phát hiện có thai hơn hai tháng, không thích hợp mặc trang phục bó sát, không thể làm gì khác hơn là đành phải từ bỏ những thứ mình yêu thích. Ngay cả hai bà mẹ cũng đặc biệt vì cô chọn, ngàn chọn vạn chọn mới được một chiếc, nhưng vì thắt lưng quá chặt nên bị loại bỏ, đổi một kiểu dáng khác hơi rộng.

Chẳng hạn như về mặt nghi lễ tiệc cưới. Đồng Húc Lãng dự định mượn máy bay trong đội chở cô dâu bay lượn trên bầu trời trong ngày cưới, hưởng thụ một cuộc hành trình ‘như chim liền cánh’ hạnh phúc lãng mạn bên nhau. Kết quả, tính toán đến việc Lâm Sâm Sâm đang trong thai kỳ, say máy bay dễ dàng sinh ra khó chịu, cũng chỉ đành thôi vậy. Cuối cùng, cô dâu chú rể chỉ có thể đứng ở dưới mặt đất cùng lãnh đạo, người thân, bạn bè cùng nhau quan sát các đồng đội trong phi đội trình diễn. So với những tiệc cưới bình thường khác, cũng có vẻ cực kỳ khí thế rồi, thử nghĩ xem, có bao nhiêu người có thể điều động trực thăng tới để ủng hộ tiệc cưới chứ.

Thế nhưng tình hình nảy sinh của cô dâu không phải là hoàn toàn không có ích lợi. Tân khách trong tiệc cưới hầu hết là các chàng trai trẻ trong đơn vị. Tuổi của họ đang ở giai đoạn nhiệt huyết sôi trào, thích quậy, khi biết tình trạng cơ thể của cô dâu, cũng không dám ép buộc, thô lỗ. Dĩ nhiên, nghi lễ chú rể hôn cô dâu trước mặt mọi người dù thế nào thì cũng không thể thiếu được. Trong tiếng reo hò của mọi người, chú rể thâm tình hôn cô dâu. Vốn là qua loa một cái là qua đi, ai ngờ chú rể cảm xúc vô cùng kích động, lại ôm lấy cô dâu không rời, thiếu chút nữa nụ hôn nồng nhiệt phát triển vượt giới hạn, thật may là cô dâu đủ lý trí, nhéo một cái ngang hông, nhắc nhở anh không biết chừng mực trước mặt người khác.

Trên người chú rể mặc quân phục, trước ngực đính đầy huy Chương lấp lánh, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, có vẻ vô cùng rực rỡ.

Cô dâu thì dịu dàng, nhã nhặn lịch sự, trên người mặc váy trắng đứng bên cạnh anh như tiên nữ giáng trần.

Cảnh đẹp, đầy ý nghĩa này đúng là ghen chết người, cảm động chết người.

Cả quá trình hôn lễ, chú rể ôm tâm tình hưng phấn, kích động, liên tục cầm ly rượu mời khách, cử chỉ hào khí ngất trời.

Cô dâu cũng không ngăn cản, chỉ yên lặng mặc anh nắm tay dẫn đi chào hỏi mọi người.

Tiệc cưới kết thúc, mọi người cũng thức thời không làm khó việc động phòng, để lại thời gian và không gian cho cặp vợ chồng mới.

Chú rể hài lòng ôm cô dâu vào ngực, xoa bóp hai chân cho cô bởi vì mệt mỏi do đứng quá lâu.

Cô dân ngoan ngoãn dựa vào ngực chú rể, trong mắt như có giọt lệ hạnh phúc.

Khi kết hôn, Đồng Húc Lãng được phân cho một căn hộ ở trong Học viện, theo quy định có thể đưa vợ tới ở cùng. Nhưng Lâm Sâm Sâm đang có thai, Thẩm Bích Tâm tất nhiên không yên lòng việc hai người sống ở ngoài. Vì vậy, do Thẩm Bích Tâm và người giúp việc tự mình chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.

Vì bảo đảm tuyệt đối, Đồng Húc Lãng cũng đồng ý cách làm của mẹ.

Lâm Sâm Sâm bỗng trở thành nhân vật gấu trúc cấp quốc bảo, là đối tượng trọng điểm được cả nhà chăm sóc.

Tưởng rằng chỉ trưởng bối của Đồng gia đối với từng cử động của cô quá cẩn thận, ai ngờ ông xã yêu quý của cô còn cường điệu hơn, ngay cả việc cô muốn lên lầu lấy chút đồ cũng bảo cô dừng lại, chạy tới tự bế cô lên, bồng cô xuống, làm ra hành động, điệu bộ làm cô dở khóc dở cười.

Cứ như vậy, người già người trẻ ở Đồng gia đều mến yêu và quan tâm Lâm Sâm Sâm bộ phần, trải qua giai đoạn mang thai an toàn.

Hơn bảy tháng sau, cô thuận lợi sinh hạ một quý tử, tên mụ là Hổ con, đương nhiên mang ý nghĩa mạnh mẽ như hổ.

Đồng Húc Lãng mừng rỡ, cười không ngậm miệng được, ôm con trai trêu ghẹo, tương lai nhất định phải để cậu bé theo nghiệp hải quân, như vậy ông cháu ba người là Lục quân - Hải quân - Không quân, tất cả đều có đủ.

Sau khi Hổ con cai sữa, cha cậu liền tuyệt tình đem cậu vứt cho bà nội, đưa mẹ của cậu đi để đền bù thế giới hai người, chỉ có ngày Chủ nhật mới trở lại chăm sóc cậu thôi.

Thời gian đó là thời kỳ trăng mật của hai người, ông bà nội ngoại hai bên thay phiên nhau giúp họ quan tâm chăm sóc đứa bé, mặc cho họ đi hưởng thụ tuổi xuân của mình.

Lâm Sâm Sâm dọn vào tổ ấm nhỏ trong Học viện, ban ngày hai người bận việc của mình, buổi tối thì dính vào nhau anh anh - em em.

Mỗi buổi tối, Lâm Sâm Sâm đều tự mình xuống bếp làm món ăn Đồng Húc Lãng thích cho anh ăn.

Có khi về nhà sớm, Đồng Húc Lãng đi ngay vào phòng bếp, từ phía sau ôm hông cô, nhìn cô trổ tài làm canh nóng cho mình, thỉnh thoảng lén hôn lên mặt cô.

Đáng tiếc, người phụ nữ này lại không cảm động chút nào, vì người khác làm trở ngại công việc của cô nên cô có hành động trả đũa, làm nhiều việc cùng lúc, một tay nắm cục bột đang cán trước mặt lên bôi lên mặt anh, tay kia cầm củ hành tây trên thớt dí sát vào chóp mũi anh.

Cứ em xoa anh tránh như vậy, hậu quả cuối cùng là ôm thành một đoàn, hôn say sưa không dứt, cũng không để ý thức ăn đang nấu trên bếp có bị cháy hay không.

Khi đêm khuya yên tĩnh, vợ chồng son ân ái đương nhiên là dốc hết sức triền miên.

Về sau, Hổ con dần dần lớn lên, nhớ tới đoạn thời gian khi còn bé bị ba quên mất này, vẫn ít nhiều có chút oán hận.

Nhưng mẹ lại luôn dịu dàng cười, nói ba là người đàn ông tốt nhất trên đời, muốn cậu trở thành người đàn ông đội trời đạp đất giống như ba vậy.

Hiện tại, chức vụ của ba ngày càng thăng tiến, thời gian cậu gặp ba cũng ngày càng ít đi, nói không buồn bực là không thể nào, vậy mà mỗi khi thấy vẻ mặt mẹ vui vẻ hòa nhã, cậu cũng bị lây cảm xúc yên lòng đó, tâm tư bình tĩnh lại.

Âm thanh rất nhỏ truyền đến bên tai, cẩn thận lắng nghe, thì ra là mẹ lại đang ngân nga bài hát đó: “Dựa lưng vào nhau ngồi trên thảm trải sàn, cùng nghe tâm sự về ước nguyện của nhau, anh hi vọng em càng ngày càng dịu dàng, em hi vọng anh luôn để ở trong lòng.

Anh nói muốn tặng cho em một giấc mơ lãng mạn, cảm ơn em đã dẫn anh tìm được Thiên đường, dù là dùng cả đời mới có thể hoàn thành, nhưng chỉ cần em nói anh sẽ nhớ không quên.

Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, đó chính là cùng anh sống dần dần đến già, từng chút từng chút cười vui trong cuộc sống, để về sau ngồi xích đu từ từ trò chuyện, em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất đó chính là cùng anh sống dần dần đến già, già tới nỗi chẳng đi đâu được nữa, mà anh vẫn coi em là báu vật trong tay…”

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.