Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 10



Chương 10

Tô Nhu ngơ ngác, một lát sau, cô thở dài một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Vâng thưa bà nội…”

Lúc này cô mới hiểu, Lâm Chính chỉ là một cái cớ.

Mục đích của cụ bà chỉ là muốn cô giao quyền quản lý tài vụ ra thôi.

Tô Nhu đoán được chắc chắn là Tô Bắc nói gì đó với cụ bà.

Tuy cô rất có năng lực, mấy năm nay tài vụ của doanh nghiệp chưa từng xuất hiện sơ suất gì, nhưng cụ bà thích dùng người thân không dùng người tài, ở trong mắt cụ bà, Tô Nhu là cháu gái đã lấy chồng, sao có thể bằng con trai của mình được?

“Ngày mai lập tức đi bàn giao, Nhu, cháu về trước đi, gần đây bên phòng kinh doanh có mấy đơn hàng, cháu tranh thủ làm quen nhé! Còn Tiểu Bắc nữa!”

“Mẹ, có con đây”, Tô Bắc vội tiến lên.

“Con là phó chủ tịch hội đồng quản trị, còn quản lý tài vụ, con xoay sở được không?”, cụ bà hiền hòa hỏi.

“Mẹ yên tâm, dù con không xoay sở được thì vẫn còn Trương Dương mà, Trương Dương đường đường là người tốt nghiệp thạc sĩ ngành quản lý kinh tế, có thằng bé giúp, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh đi!”, Tô Bắc cười nói.

“Đúng đó bà nội, bà cứ việc yên tâm, mỗi tuần cháu đều sẽ đến báo cáo với bà chuyện công ty”, Tô Trương Dương cũng tiến lên tỏ thái độ.

“Được, được, có mấy đứa, bà già này yên tâm rồi”, cụ bà Tô cười tươi.

Người nhà họ Tô đều nở nụ cười.

Còn Tô Nhu thì mặt mày ủ rũ.

Cô cố gắng lâu như vậy lại bị cả nhà Tô Bắc giành việc, dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.

Khốn kiếp!

Đều tại tên chết tiệt Lâm Chính hại!

Tô Nhu siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn chặt Lâm Chính thành tám khúc.

“Bà nội, nếu đã thế thì cháu về trước đây”, Tô Nhu nén giận, nhỏ giọng nói.

“Đi đi”, cụ bà giơ tay lên chào, lạnh nhạt nói, nhưng cánh tay có hơi run run.

Tô Nhu không chú ý, xoay người muốn rời đi.

Đúng vào lúc này…

Bịch!

Cụ bà nhà họ Tô khi nãy còn khỏe mạnh đột nhiên nghiêng cổ, ngã lộn xuống từ trên giường, lập tức hôn mê.

“Hả?”

Người nhà họ Tô đều ngơ ngác.

Tô Nhu vừa bước tới cửa cũng sững sờ.

“Mẹ!”

“Bà nội!”

“Bà nội, bà sao thế?”

“Anh hai! Mau, anh hai! Anh mau xem mẹ bị làm sao đi!”

“Đừng nôn nóng, đừng nôn nóng! Mau đỡ mẹ lên giường, ấn huyệt nhân trung!”

Tô Cối cũng hoảng hốt, cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó vội kéo tay cụ bà, bắt mạch cho bà.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.