Chương 1000
Rầm.
Đội trưởng đội bảo vệ là người luyện võ, đối với người bình thường thì cú đạp của ông ta khá mạnh, nhưng với Lâm Chính thì chẳng là gì. Chỉ có điều trên chiếc áo của anh hằn một vết chân to tướng.
“Khốn nạn!”
Đội trưởng đội bảo vệ đạp xong bèn lấy côn ra định đánh anh. Hiện trường có phần lộn xộn. Thế nhưng đội trưởng đội bảo vệ mặc kệ. Ông ta phải đuổi ba người này ra ngoài ngay lập tức để còn kiểm soát tình hình.
“Tên này rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả. Đánh nó, chỉ cần không chết là được”, đội trưởng đội bảo vệ hét lên và lao tới.
Nhưng đúng lúc này một bóng hình đột nhiên lao ra trước mặt Lâm Chính.
“Ái chà, còn có tay chân à?”, Lệnh Chí Hào cười quỷ dị.
“Dám làm loạn à. Hôm nay xử luôn cả tay chân của nó đi”, đội trưởng đội bảo vệ chửi rủa.
Thế nhưng người này mặc kệ đám bảo vệ, chỉ vội vàng cúi xuống trước mặt Lâm Chính: “Cậu Lâm, thứ cậu cần đã tới rồi ạ”.
“Tới rồi à! Nhanh ghê”, Lâm Chính cảm thấy hơi bất ngờ.
Nghe tới đây đám đông bàng hoàng. Người đội trưởng giật mình bèn hừ giọng: “Sao? Gọi được 10 chiếc Lamborghini tới thật rồi sao?”
“Nhưng có vấn đề đấy. Đó là con đường nhỏ nên dù có vào thì cũng không thể nào vào được 10 chiếc! Chưa tới 10 phút mà nó khoác cái nỗi gì”, Lệnh Chí Hào cười khinh bỉ.
“Giở trò ở đây à! A Vương, ra ngoài xem xe của cậu Lâm nhà chúng ta đã tới chưa?”, Ly Tiểu Mỹ tức giận nói.
“Vâng thưa bà”, người tên A Vương vội chạy ra rồi lập tức quay lại.
“Bên ngoài không có Lamborghini ạ”, Tiểu Vương nói.
Ly Tiểu Mỹ lạnh lùng nhìn ba người Lâm Chính: “Làm náo loạn gì vậy?”
“Ai nói cậu Lâm không điều tới vậy?”, lúc này có người đột nhiên chạy vào.
“Vậy điều cái gì tới thế?”, một người phụ nữ cười khẩy.
“Là trực thăng 429! Mười chiếc”, người này thản nhiên đáp lại.
Dứt lời, toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng bằng vẻ không dám tin.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng như nghe thấy sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Trực thăng 429 sao? Đó là gì vậy? Người dân bình thường căn bản chưa từng nghe thấy bao giờ. Có vài quan khách cũng vò đầu bứt tai, rõ ràng là họ không hiểu về thứ này lắm.
Thế nhưng những người thượng đẳng như Ly Tiểu Mỹ, Dan Moore thì rõ ràng là biết đây là thứ gì.
“Trực…trực thăng 429 sao? Không thể nào?”, Ly Tiểu Mỹ lắp bắp.
“Là giả đúng không? Sao anh ta có thể có được những thứ đó chứ?”, Lệnh Chí Hào hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Tiểu Hào, đó là gì vậy?”, Chu Phi Phi ở bên cạnh không hiểu.
“Trực thăng cá nhân”, sắc mặt Lệnh Chí Hào trông vô cùng khó coi.
“Có đắt không?”, Chu Phi Phi thận trọng hỏi.
Lệnh Chí Hào do dự, sau đó nói nhỏ: “Trước mắt giá thị trường ít nhất là 40 triệu tệ”, dứt lời, không ít người nín thở.