Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 101



Chương 101

“Thần y Lạc thì lại khác, Đông y chính là như vậy, kinh nghiệm nhiều y thuật tốt, cậu thanh niên này sao có thể so với thần y Lạc chứ?”.

“Cậu thanh niên này tùy tiện quá, cũng may bác sĩ Nghiêm đã quở trách cậu ta, chúng ta lấy thuốc về uống mà có vấn đề gì thì đúng là mất nhiều hơn được”.

“Đúng vậy, bác sĩ Nghiêm thật là cẩn thận”.

Mọi người xung quanh xôn xao, có người nói Lâm Chính qua loa tắc trách, cũng có người khen Nghiêm Lãng cẩn trọng có trách nhiệm.

Nghiêm Lãng nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Khuôn mặt Lạc Thiên cũng có chút lạnh lùng.

Lâm Chính này tưởng mình là ông nội cô ta sao?

Lạc Thiên thầm hừ lạnh, nhưng không nói gì, có Nghiêm Lãng trách mắng là được rồi.

Nhưng rõ ràng Nghiêm Lãng không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.

“Lần trước chó ngáp phải ruồi cứu được một cô bé là cậu đã vênh váo rồi à? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu để chết người, thì tôi xem cậu ăn nói thế nào! Cút đi! Cút xa một chút, đừng làm hỏng danh tiếng của Tam Chi Đường chúng tôi”, Nghiêm Lãng quát.

Không ít người sửng sốt.

Lạc Thiên cũng ngạc nhiên: “Bác sĩ Nghiêm, anh có làm quá không vậy?”.

“Bác sĩ Lạc, chúng ta là bác sĩ, thì nên có trách nhiệm với người bệnh. Đối với người bệnh thì đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải thận trọng một cách tuyệt đối, phạm lỗi thì phải lập tức sửa chữa, lập tức kiểm điểm bản thân! Tuyệt đối không được qua loa đại khái như vậy! Đây là phẩm hạnh của một bác sĩ!”, Nghiêm Lãng nói đầy chính nghĩa.

“Nói hay lắm!”.

“Rất có tâm!”.

“Bác sĩ Nghiêm là bác sĩ tốt!”.

Người bệnh vô cùng cảm động, nhao nhao khen ngợi.

Vẻ mặt Nghiêm Lãng đầy đắc ý.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

“Nếu anh đã biết nghĩ cho người bệnh như vậy, thì tại sao đơn thuốc của anh lại cho thêm nhiều loại thuốc không cần thiết như vậy?”.

Nụ cười của Nghiêm Lãng lập tức cứng đờ: “Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Thuốc không cần thiết cái gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!”.

“Vậy xin hỏi đơn thuốc điều dưỡng khí huyết này, hoàng kì, xích thược, bán chi liên hoàn toàn là những vị thuốc dư thừa, vậy mà anh kê cho bà cụ này 15 gram. Cả ông cụ này nữa, anh kê cho ông ấy 8 gram ý dĩ và nhân các, 8 gram này sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của cả đơn thuốc, khiến bệnh tình của ông cụ này kéo dài lâu hơn. Nếu không có hai vị thuốc này, thì hiệu quả của đơn thuốc sẽ tốt hơn nhiều, tại sao anh phải thêm vào chứ?”, Lâm Chính cầm đơn thuốc hỏi.

Anh vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên.

“Còn có chuyện như vậy sao?”.

“Ý cậu ta là bác sĩ Nghiêm kê đơn thuốc lung tung?”.

“Chắc bác sĩ Nghiêm không phải loại người như vậy đấy chứ?”.

Tam Chi Đường trở nên ồn ào.

Nghiêm Lãng lập tức nổi cơn tam bành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.