Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1016



Chương 1016

Ai cũng biết vua bị cắm sừng Lâm Chính là một kẻ vô dụng. Với năng lực của Chủ tịch Lâm và thái độ của nhà họ Tô, muốn bắt anh ly hôn với Tô Nhu là chuyện dễ dàng, sao Chủ tịch Lâm không hành động? Trương Tinh Vũ đang chờ mong Chủ tịch Lâm tới nhà hỏi cưới Tô Nhu lắm mà!

Triệu Thiên là người sáng suốt.

Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn, không có gì chứng thực. Thật ra anh ta được Mã Hải sắp xếp đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan đàm phán, anh ta cũng đã nhìn ra được một chút manh mối, cho nên anh ta không có gì phải kiêng kị. Huống hồ, anh ta là thân tín của Mã Hải, Mã Hải là thân tín của Chủ tịch Lâm. Dù có chuyện gì, anh ta tin rằng Chủ tịch Lâm cũng sẽ không trách anh ta.

Đương nhiên, Lâm Chính không nghĩ như vậy.

Anh nghi ngờ nhìn Triệu Thiên, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được là cái gì.

Lúc này, Tiểu Thu lại hét lên.

“Con khốn kia, đừng đánh trống lảng, mau lau giày cho tôi đi!”.

Tô Nhu giật mình, tức giận nhìn Tiểu Thu, tay cầm mảnh vải khẽ run rẩy.

Lâm Chính lại tiến tới, nắm tay Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Không được đi!”.

“Liên quan gì đến anh?”, Tô Nhu giãy ra.

“Anh nói không được đi là không được đi!”, Lâm Chính bá đạo nói.

“Không làm à? Được, vậy chuyện dự án bỏ đi”, Triệu Thiên lạnh lùng nói.

“Giám đốc Triệu, đợi một lát, tôi làm! Tôi làm!”, Tô Nhu hoảng hốt, vội nói.

“Anh đã nói rồi, không được!”, Lâm Chính giật lấy mảnh vải trên tay cô lại.

“Lâm Chính, anh…”, Tô Nhu tức giận.

“Chó chết! Cậu làm gì vậy? Cút ra!”, Trương Tinh Vũ bực dọc.

Tiểu Thu cũng nổi giận: “Đồ chó, chuyện này liên quan gì đến cậu? Cậu cút sang bên cho tôi!”.

Nói xong, cô ta đi tới, tát vào mặt Lâm Chính.

Nhưng giây sau, Lâm Chính đã trở tay tát mạnh vào mặt Tiểu Thu.

“Bốp!”.

Tiếng động to rõ vang lên.

Tiểu Thu không kịp đề phòng, bị tát xoay vòng tại chỗ, sau đó cả người đứng không vững, ngã rầm xuống đất, mắt nổ đom đóm.

Mọi người đều kinh hãi.

Kể cả Tô Nhu.

Ai mà ngờ được Lâm Chính lại có hành động như vậy…

“Tiểu Thu!”.

“Cô Thu!”.

Đám Triệu Thiên vội vàng đi tới đỡ cô ta dậy.

Tô Nhu cũng vội vàng tiến lên, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi cô Thu, chuyện này… sao lại như vậy chứ? Cô không sao chứ?”.

“Cút ra cho tôi, đồ đê tiện!”.

Tiểu Thu hoàn hồn lại, thẹn quá hóa giận, đẩy Tô Nhu ra.

Tô Nhu không kịp đề phòng, cũng ngã ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.