Chương 1024
“Giám đốc Mã, anh… anh nói gì đi chứ? Rốt cuộc người này là sao? Chẳng phải cậu ta là chồng Tô Nhu sao? Chẳng phải cậu ta là đồ ăn bám sao? Sao anh lại gọi cậu ta là Chủ tịch Lâm? Lẽ nào anh nhận nhầm người?”, Tiểu Thu ngạc nhiên nói.
“Tôi từng gặp Chủ tịch Lâm… Chủ tịch Lâm không trông như thế này… Giám đốc Mã, anh… rốt cuộc anh làm sao vậy?”, Triệu Thiên cũng ngạc nhiên, nói với Mã Hải.
Nhưng không chờ Mã Hải trả lời, thư ký Liêu đã lên tiếng.
“Thực ra Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính, chồng cô Tô Nhu, do một vài nguyên nhân, nên Chủ tịch Lâm phải hóa trang thành thế này”.
Mấy câu nói bình thản nhưng chẳng khác nào một mũi dao, đâm mạnh vào tim mỗi người đang có mặt ở đây.
Hóa ra… trước đó ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan, thư ký Liêu không nói sai.
Tên Lâm Chính này chính là Chủ tịch Lâm!
Tiểu Thu nhũn người ngồi bệt xuống đất.
Triệu Thiên lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nhìn Lâm Chính.
Còn mấy người bị Triệu Thiên xúi giục định đánh Lâm Chính, lúc này như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng, mất luôn khả năng suy nghĩ.
Ai có thể ngờ được người bị cả Giang Thành gọi là vua mọc sừng, thánh ăn bám lại là nhà doanh nghiệp mạnh nhất, nổi tiếng như cồn ở Giang Thành, là Chủ tịch Lâm được tôn là thần y chứ?
Đó là người mà ngay cả Mã Hải cũng phải cúi đầu!
“Sao… sao lại như vậy? Sao lại như vậy được?”, Triệu Thiên trợn to hai mắt, không ngừng lẩm bẩm.
Lâm Chính dựa người vào ghế, lặng lẽ nhìn Mã Hải: “Mã Hải, Triệu Thiên này… là người của ông hả?”.
“Do một tay tôi đề bạt cất nhắc lên…”, Mã Hải nhỏ giọng nói: “Triệu Thiên trước kia là người làm ở doanh nghiệp nhà họ Mã của tôi, năng lực rất tốt, làm việc tôi rất yên tâm, cộng thêm mấy quyết sách của cậu ta trong thời kỳ đầu của Dương Hoa đã mang lại lợi ích rất lớn cho công ty, nên tôi đã đề bạt cậu ta làm giám đốc dự án”.
“Giám đốc dự án? Không phải chứ? Tôi thấy còn kiêm cả chức giám đốc phòng nhân sự hoặc Chủ tịch ấy nhỉ? Chẳng phải tập đoàn Dương Hoa đã thành của nhà anh ta rồi sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mã Hải như muốn ngừng thở.
“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu hãy nghe tôi giải thích”, Triệu Thiên cuống quýt nói.
“Vậy anh giải thích đi”, Lâm Chính nói thẳng.
Triệu Thiên lập tức á khẩu.
Giải thích?
Giải thích cái quái gì chứ?
Lâm Chính đã chứng kiến toàn bộ sự việc, thậm chí còn biết rõ chi tiết hơn cả anh ta.
Tất cả mọi chuyện là Tiểu Thu gây sự!
Đã gây sự thì chớ, Triệu Thiên còn lợi dụng chức quyền muốn đánh Lâm Chính, còn gì để giải thích nữa đây?
Anh ta tái mét mặt, không nói được lời nào.
Đúng lúc này, Tiểu Thu đang hoảng hốt bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh, cô ta cắn răng, nhìn Lâm Chính nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói. Dù sao cậu cũng sẽ đuổi việc chúng tôi, đã vậy thì chúng tôi cũng không cần giải thích gì với cậu hết!”.
“Ý các người là chỉ cần bỏ đi là xong, không cần chịu trách nhiệm về chuyện này?”, Lâm Chính nhìn cô ta, nói.
“Vậy cậu còn muốn làm gì nào?”, Tiểu Thu cắn răng.