Chương 1025
“Tôi muốn các người lập tức đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan, xin lỗi Tô Nhu”, Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi nói.
“Cậu nói cái gì?”, Tiểu Thu sửng sốt, sau đó nổi giận: “Họ Lâm kia, cậu nằm mơ đi! Cùng lắm bà đây không làm ở Dương Hoa nữa, cậu nghĩ cậu ghê gớm lắm chắc? Chẳng phải chỉ là một việc làm thôi sao? Cậu tưởng tôi thèm muốn lắm à? Muốn tôi xin lỗi con khốn kia? Nằm mơ đi! Đừng hòng!”.
Lành làm gáo vỡ làm muôi, Tiểu Thu ngoạc miệng chửi bới, dáng vẻ không khác gì mụ đàn bà chua ngoa.
Bắt cô ta xin lỗi thì còn khiến cô ta khó chịu hơn là giết cô ta.
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày.
Còn Mã Hải ở bên cạnh đã kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh…
Sự cứng rắn của Tiểu Thu khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cũng khiến Triệu Thiên tỉnh táo lại.
Bọn họ chỉ đắc tội với Chủ tịch của một công ty chứ có phải hoàng đế đâu!
Bọn họ sợ cái gì chứ?
“Phải đấy, Tiểu Thu nói đúng, cùng lắm là không làm nữa. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng chuyện đã đến nước này, dù chúng tôi có nói gì thì chắc chắn cậu cũng sẽ không bỏ qua. Nếu đã vậy thì chúng tôi chủ động từ chức luôn cho rồi, e rằng dù chúng tôi đi xin lỗi, thì cũng chưa chắc cậu cho chúng tôi tiếp tục ở lại Dương Hoa!”, Triệu Thiên cũng cắn răng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, đã vậy thì không cần nhiều lời nữa, lần này coi như cậu thắng! Chúng ta đi!”.
Triệu Thiên nói xong liền phất tay, định xoay người rời đi.
Nhưng ngay sau đó, trợ lý Tiểu Hồ đang đứng ở cửa bỗng mở cửa ra, mấy người áo đen bước vào, sau đó đóng cửa lại, đứng chặn ở ngay đó.
Triệu Thiên và Tiểu Thu lập tức biến sắc.
“Các anh… các anh muốn làm gì?”, Tiểu Thu sợ hãi, vội vàng hỏi.
“Chắc là cô có chút hiểu lầm về chúng tôi rồi, các cô tưởng chỉ cần nghỉ việc là có thể giải quyết được chuyện này sao?”, Mã Hải xoay người lại, lạnh lùng nói với mấy người họ.
“Anh… lẽ nào các anh còn có thể giết tôi sao?”, Triệu Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên.
“Không đến mức đấy đâu, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn Triệu Thiên, tiếp tục nói: “Nhưng… ngoài việc này, tôi có thể mang lại mọi phiền phức mà các anh không thể ngờ đến”.
“Phiền phức?”, Triệu Thiên ngạc nhiên.
“Ví dụ như khiến các anh không thể tìm được việc nữa, ví dụ như khiến tất cả các bệnh viện từ chối tiếp nhận các anh, ví dụ như khiến các anh ngày nào cũng gặp phải đủ kiểu rắc rối khác nhau… Đương nhiên, đây chỉ là thủ đoạn bước đầu của tôi thôi…”, Lâm Chính điềm nhiên nói.
Mấy người họ nghe thấy thế đều rùng mình.
“Cậu… cậu… cậu… cậu dọa ai đấy? Tôi… tôi còn lâu mới sợ…”, Tiểu Thu run rẩy nói.
“Vậy thì có thể thử xem”, Lâm Chính nói.
Tiểu Thu nín thở, nhìn chằm chằm Lâm Chính, một lát sau liền ngã ngồi xuống đất, không nói gì được nữa.
Triệu Thiên cắn răng, nói rất kiên định: “Lâm Chính, cậu đừng tưởng rằng tôi sợ cậu thật! Tôi nói cho cậu biết, Triệu Thiên tôi không hèn như vậy đâu! Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!”.
“Có lẽ vấn đề nằm ở chính chỗ này”, Lâm Chính bình thản nói: “Triệu Thiên, vừa rồi Mã Hải cũng đã nói cho tôi biết tình hình của anh. Tôi nghĩ người thông minh như anh chắc hẳn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy”.