Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1036



Chương 1036

“Đương nhiên”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng và phất tay lần nữa.

“Vứt xuống đi”, Cung Hỉ Vân chẳng chút khác khí. Đúng lúc hai người mặc áo đen định ném Lâm Tung lần nữa thì…

Vụt vụt vụt…

Bốn cây châm phóng tôi ghim vào hai người này. Ngay sau đó hai người họ đứng bất động.

“Châm phong huyệt sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Nghe nói chủ tịch Lâm là thần y đánh bại Y vương Hàn Thành nhỉ. Chắc cậu cũng biết sử dụng châm! Nhưng so với châm thuật của nhà họ Lâm thì không biết châm thuật của cậu thế nào đây?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó bước tới chỗ Lâm Tung.

“Cút!”, Cung Hỉ Vân hét lên và ra lệnh cho những người khác lao tới định ngăn Lâm Vũ Hào lại.

Thế nhưng…Lâm Vũ Hào chỉ phất tay. Mỗi một cái phất tay của hắn lại có một loạt châm phóng ra, chúng ghim thẳng vào người Cung Hỉ Vân.

Thậm chí có vài cây kim còn nhắm cả vào Lâm Chính. Có điều Lâm Chính đã nhanh nhẹn khống chế được chúng.

Những người khác thì không may mắn như vậy, họ bị châm đâm trúng và đứng bất động ngay tại chỗ…

Cả căn phòng lúc này đều bị Lâm Vũ Hào kiểm soát.

Lâm Chính nhìn chăm chăm Lâm Vũ Hào bằng vẻ vô cảm. Lâm Vũ Hào vừa hút thuốc vừa bước về phía Lâm Tung. Hắn chộp cổ áo Lâm Tung và lôi vào trong.

Rầm!

Lâm Tung ngã ra đất, thở hổn hển. Mồ hôi nhễ nhại. Lâm Chính không hề ngăn lại. Lúc này ngoài anh ra, chẳng ai có thể ngăn được Lâm Vũ Hào.

“Thần y Lâm, giờ còn gì muốn nói không? Cậu muốn thử châm thuật của nhà họ Lâm hay là mỗi người tự động nhường một nước?”, Lâm Vũ Hào vứt nửa điếu thuốc xuống đất, day nát và mỉm cười.

“Anh cảm thấy châm thuật của nhà họ Lâm mạnh lắm sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Không chỉ có châm thuật mà…nhà họ Lâm cái gì cũng mạnh!”, Lâm Vũ Hào nói giọng đầy bá đạo.

Dứt lời, tất cả những người có mặt đều vênh mặt đầy tự hào. Đây không phải là Lâm Vũ Hào đang khoác lác mà là sự thật.

Người ngoài không bao giờ biết được rốt cuộc là sức mạnh của nhà họ Lâm khủng khiếp tới mức nào. Chỉ có người nhà họ Lâm mới biết được. Bởi vì bọn họ được tận mắt chứng kiến. Đến ngay cả bọn họ cũng luôn cảm thấy kính sợ gia tộc của mình.

Lâm Chính quay lại chỗ ngồi, nhắm mắt không nói gì.

“Tôi biết thần y Lâm là người thông minh. Chào nhé. Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta có thể làm bạn. Tôi cũng họ Lâm, có khi chúng ta là người cùng nhà đấy. Đương nhiên, còn phải xem cậu có đủ nhanh nhạy không nữa”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó lôi Lâm Tung đang nằm bò ra sàn và định đi ra ngoài.

“Đứng lại”.

Đột nhiên, Lâm Chính hét lên. Lâm Vũ Hào dừng bước, quay qua nhìn anh.

“Thần y Lâm còn có gì chỉ giáo sao?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười hỏi.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh có khi nào nghĩ là mình sai rồi không? Cả nhà họ Lâm cũng vậy. Các người ngay từ đầu, chưa bao giờ nhìn thấu mọi thứ! Đợi đến khi đã tỏ tường thì các người có khi nào cảm thấy hối hận vì đã không biết gì không? Các người có cảm thấy sợ vì mình quá ngu ngốc không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.