Chương 1048
Một kẻ nhảy xuống từ khoảng cách mấy chục mét mà vẫn chẳng hề hấn gì, đây chẳng phải quái vật thì cũng là kẻ học võ, mà đã là người học võ… thì cũng không phải người học võ bình thường!
Mấy võ sĩ đứng bên Lưu Cảnh Pha mặt ai cũng nghiêm trọng, những kẻ khác thì rút súng ra, nhắm vào người này.
Bọn chúng như đón đầu kẻ địch mạch.
Người dân trong thôn nhìn thấy hành động của đám Lưu Cảnh Pha lập tức hiểu vị khách không mời mà đến này không phải đồng bọn của Lưu Cảnh Pha.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống.
Mấy người đàn ông mặc vest đi xuống, đi theo đến sau lưng Lâm Chính, không nói lời nào.
Còn về phía Lưu Cảnh Pha, họ chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Kiêu căng quá! Không coi cậu chủ ra gì?
Người của Lưu Cảnh Pha âm thầm tức giận.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi hỏi: “Rốt cuộc cô có phải Nhan Khả Nhi truyền nhân của Nam Dược Hoàng không?”
Giọng nói này khiến Nhan Khả Nhi đang sững sờ chợt hoàn hồn.
Cô ấy ngẩng đầu, run rẩy nói: “Đúng, đúng vậy… anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi nghe nói cô có một giọt Lạc Linh Huyết, còn có Sâm Hoàng tổ truyền, tôi hy vọng cô có thể đưa nó cho tôi! Vì thứ này sẽ khiến cô rước họa vào thân, cô không thể bảo vệ cho nó, cô đưa cho tôi, tôi sẽ cho người dân trong thôn bất cứ thứ gì mọi người muốn. Cô cũng tránh được tai họa, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Nhan Khả Nhi sững sờ, tuy nhiên không đợi cô ấy lên tiếng, người dân trong thôn đứng sau cô ấy đã thét lên.
“Thưa cậu, Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết đều bị tên súc sinh Lưu Cảnh Pha cướp mất rồi! Nếu cậu muốn thứ này thì phải tìm tên Lưu Cảnh Pha kia!”
Người nói ra câu này chính là người phụ nữ kia.
Mà vừa dứt lời, Nhan Khả Nhi cũng hoàn hồn.
Đúng vậy.
Người này nếu đã đến vì hai thứ kia, tại sao không để họ đánh nhau? Hơn nữa người này có vẻ cũng không phải loại tốt lành gì, cứ để anh đối phó với Lưu Cảnh Pha!
Nhan Khả Nhi nhanh chóng nghĩ vậy, ngẩng đầu dính đầy bùn đất lên nói: “Anh Lâm, thứ anh muốn… đang ở trong tay tên Lưu Cảnh Pha kia, nếu như anh có thể cứu tôi, đuổi hắn đi, hai thứ này sẽ thuộc về anh vô điều kiện!”
“Quyết vậy nhé!”
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Cảnh Pha.
Mà người phụ nữ kia âm thầm mỉm cười.
“Khả Nhi thông minh đấy, biết lựa thời cơ, đám người này ít người. Bọn họ đối phó với Lưu Cảnh Pha chắc chắn đánh không lại. Nhân lúc họ đánh với Lưu Cảnh Pha, chúng ta nhân cơ hội rời đi, nếu như hai bên cùng bại, ngươi chết ta sống. Chúng ta thậm chí có thể nhân thời cơ này cướp lại Sấm Hoàng tổ tiên để lại!”, người phụ nữ khẽ nói.
Mắt mọi người đứng bên lập tức sáng lên.
Cách này quả thật hay, nhưng Lưu Cảnh Pha đứng bên không vui nổi.