Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1075



Chương 1075

“Để người như Lâm Tung làm chuyện này vốn đã là sai lầm”.

Những người cấp cao lắc đầu.

Lâm Ngữ Yên cũng thở dài, không nói câu nào.

Cô ta biết Lâm Tung tiêu đời rồi!

Nếu Lâm Tung làm như Lâm Vũ Hào, ôm hết trách nhiệm vào người, thì chắc chắn có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau này còn có khả năng không lo cơm ăn áo mặc.

Nhưng… hắn lại sợ hãi!

Hắn thực sự nghĩ rằng nhà họ Lâm sẽ xử tử hắn.

Thực ra nhà họ Lâm chỉ cần một cái cớ, ra vẻ để các gia tộc khác ở Yên Kinh xem mà thôi.

Nhà họ Lâm không thể để người khác nghĩ rằng quyết sách này do cấp cao nhà họ Lâm đưa ra, mà phải cho bọn họ biết chuyện này là do đám con cháu như Lâm Vũ Hào, Lâm Tung tự ý gây nên.

Như vậy bọn họ sẽ giữ được thể diện, danh dự của nhà họ Lâm cũng không bị mất.

Có khả năng Lâm Tung và Lâm Vũ Hào chỉ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cùng lắm là bị đưa tới các gia tộc chi nhánh. Chết? Đùa sao? Đây đâu phải thời cổ đại mà tàn nhẫn như vậy?

Nhưng Lâm Tung làm loạn lên như vậy thì tình hình sẽ khác.

Chỉ thấy Lâm Hình lạnh lùng nhìn đám người Lâm Tung đang giãy giụa, thốt ra mấy chữ.

“Đưa đến khổ lao đi!”.

Dứt lời, sảnh chính trở nên im phăng phắc…

Đó là nơi như thế nào, cả nhà họ Lâm đều biết. Đó là một nhà giam lớn đầy tối tăm. Cũng là sự trừng phạt cao nhất của nhà họ Lâm dành cho người trong gia tộc.

Một khi bước vào đó thì đừng nghĩ tới việc ra được. Phần lớn những người đã bước vào thì đều bị chết ở trong đó. Không ai biết làm sao họ chết. Dù sao thì bước vào đó cũng không khác gì tội bị tử hình.

Lâm Tung trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Lâm Hình, sau đó gào lên không khác gì một kẻ điên. Hắn cũng không ngừng giãy giụa. Thế nhưng đều vô ích.

Đám người mặc đồ đen không hề nương tay, cứ thế đập mạnh xuống tay và chân của Lâm Tung.

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Lâm Tung ngay lập tức nằm bẹp ra đất, ngoài hơi thở còn duy trì ra thì hắn không khác gì một cái xác.

Ngay sau đó đám người mặc đồ đen bèn lôi Lâm Tung đi. Đây chính là cực hình của đại gia tộc. Lâm Vũ Hào vẫn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu. Cơ thể hắn run lẩy bẩy.

“Lâm Vũ Hào dù mắc lỗi nhưng biết sửa lỗi nên sẽ không tiến hành hình phạt gì quá đáng. Vì dù sao giờ có phạt cũng chẳng có tác dụng gì. Việc trừng phạt sẽ do cả gia tộc quyết định và tuyên bố sau, có ý kiến gì không?”, Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vũ Hào, thản nhiên nói.

“Mọi việc thuận theo ý gia tộc quyết định ạ”, Lâm Vũ Hào cúi đầu sát đất.

Lâm Hình gật đầu, sau đó phất tay giải tán đám đông. Mục đích tới đây lần này vốn không phải là để trừng phạt đám tiểu bối của nhà họ Lâm mà là để xác định xem kẻ gây họa là ai.

Giờ đã biết rồi thì việc tiếp theo cần làm là ngăn chặn tổn thất. Đúng lúc này Lâm Ngữ Yên đột nhiên hét lên.

“Chú đợi xíu ạ”.

“Sao thế?”, Lâm Hình dừng lại, quay qua nhìn cô ta.

Lâm Ngữ Yên do dự rồi khẽ nói: “Có một chuyện cháu cần nói với chú” .

“Chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.