Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1085



Chương 1085

“Cái tên phế vật này sao cậu lại ở đây?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày, nhất thời mất hứng.

Lâm Chính không lên tiếng, chỉ xoay người gật đầu với Tô Nhu coi như chào hỏi.

Tô Nhu há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng lại lặng lẽ thở dài: “Bà nội bị bệnh rất nặng, lúc này chắc là thật, anh qua nhìn chút đi”.

Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tô Nhu nên đành gật đầu, đi đến giường bệnh được sắp xếp ở ngoài trời.

“Thằng khốn này, sao cậu đến đây! Cút đi!”

Tô Trân đang buồn phiền nhìn thấy Lâm Chính đi đến liền thét lên.

“Cô, sao cô có thể nói chuyện như vậy với Lâm Chính? Anh ấy cũng có ý tốt mà!”, Tô Nhu hơi tức giận.

“Đúng vậy cô, Lâm Chính dẫu sao cũng là người trong nhà chúng ta!”, Tô Dư cũng sốt ruột, vội vàng nói.

“Người trong nhà? Hắn xứng sao? Hắn muốn là người trong nhà với chúng ta sao, được, cậu mau liên lạc với Mã Hải, gọi chủ tịch Lâm đ ến! Chữa khỏi cho bà nội!”, Tô Trân nhíu mày nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người hiện lên vẻ kỳ lạ.

Người nhà họ Tô đều biết Lâm Chính quen Mã Hải, nhưng cả Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm thích Tô Nhu.

Bây giờ nhiều người đều bàn tán rằng Lâm Chính biết Mã Hải vì chủ tịch Lâm bày mưu tính kế để mình tiếp xúc với Lâm Chính, bảo Lâm Chính rời khỏi Tô Nhu, để chủ tịch Lâm có thể thuận lợi rước mỹ nhân về nhà.

Bây giờ Tô Trân bảo Lâm Chính chủ động liên lạc với chủ tịch Lâm sao?

Trong mắt người ngoài hành động này không khác gì đưa vợ mình vào tay người khác!

Đây chẳng phải tự cắm sừng lên đầu mình à?

Thế thì quá nhục nhã!

“Cô, ý cô là sao? Sao Lâm Chính có thể đồng ý yêu cầu như vậy được?”, không đợi Lâm Chính lên tiếng, Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói.

“Tiểu Nhu, cháu còn mặt mũi nói lời này? Đó là bà nội cháu đấy! Bản thân cháu không liên lạc với Chủ tịch Lâm cứu bà nội cháu đã đành, bây giờ còn ngăn cản chồng cháu đi liên hệ Chủ tịch Lâm? Bác biết trước đây đúng là các bác đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, sao cháu còn giữ mãi không buông?”, Tô Cối cũng đứng dậy, nhíu mày.

“Đúng vậy! Đó là bà nội chúng ta, là chủ của cả nhà họ Tô chúng ta! Tô Nhu, chẳng lẽ em hi vọng bà nội chết trước mặt em?”, Tô Mỹ Tâm khoanh tay trước ngực, nói một cách quái gở.

Thật ra bây giờ cô ta ghen tức muốn bùng nổ.

Nếu Tô Nhu thật sự gả cho Chủ tịch Lâm kia, chim sẻ thành phượng hoàng, e rằng nửa đời sau của cô ta cũng không ngủ được ngon.

Vì sao không phải là mình?

Chẳng lẽ vẻ ngoài của mình không bằng Tô Nhu?

Tô Mỹ Tâm âm thầm cắn răng, trong lòng vô cùng phẫn hận.

“Tiểu Nhu, nghe bác cả khuyên một câu, mời Chủ tịch Lâm đ ến đi. Cháu nhìn xem, hôm nay học viện Huyền Y Phái có bao nhiêu người, e rằng Long Thủ và Tần Bách Tùng không có thời gian cứu chữa cho bà nội cháu. Lúc này chỉ có thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng kia mới có thể cứu được mạng bà ấy, cháu nhất định phải giúp đỡ…”, Tô Thái cũng lên tiếng.

“A Quảng, chú cũng khuyên con gái chú đi, chẳng lẽ chú không quan tâm đ ến mẹ nữa sao?”, Tô Cối nhìn chằm chằm Tô Quảng, hét lên.

Người nhà họ Tô thay nhau khuyên nhủ, gây áp lực rất lớn cho Tô Quảng và Tô Nhu.

Tô Quảng muốn nói lại thôi, không biết nên làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.