Chương 1120
“Được! Quản lý Lý, vậy làm phiền anh rồi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người rời khỏi khách sạn.
“Ê, con rể, con đi đâu? Con rể?”, Trương Tinh Vũ vội đuổi theo, nhưng vô dụng.
“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.
Những người đó đều mù mịt.
“Còn không hiểu sao? Chủ tịch Lâm rõ ràng không muốn can thiệp vào những chuyện thế này, cậu ta thẳng thừng phủi bỏ quan hệ”, người bên cạnh nhắc nhở một câu.
Trương Tinh Vũ nghe vậy, suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất.
“Sao lại như vậy?”, Tô Quảng cũng bối rối không biết làm sao.
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng có Chủ tịch Lâm chống lưng thì mẹ có thể ý thế ức hiếp người khác sao? Chủ tịch Lâm có được thành tựu ngày hôm nay, chắc chắn không phải người thích ỷ thế ức hiếp người, mẹ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Thế… Thế… Thế là thế nào? Cho nên thằng nhóc đó mặc kệ mẹ rồi sao? Cậu ta… Cậu ta không ra mặt thay mẹ sao?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tô Nhu.
Tô Nhu thở dài, đi đến dìu người phụ nữ khóc lóc ở dưới đất dậy, sau đó cúi người, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi cô, là mẹ cháu không hiểu chuyện đã xúc phạm đến cô, mong cô tha lỗi cho chúng cháu. Chúng cháu sẽ thông báo với phía cảnh sát, tiến hành đàm phán, cháu cũng sẽ chịu mọi chi phí điều trị cho cô”.
Nghe vậy, Trương Tinh Vũ kinh hãi run rẩy cả người, không tin nổi nhìn Tô Nhu.
“Con gái, con…”.
“Mẹ, đến xin lỗi người ta đi”, Tô Nhu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
Trương Tinh Vũ nghe vậy, tức đến nổ phổi.
“Được lắm, được lắm, các người phản hết rồi! Phản hết rồi! Ngay cả người mẹ này mà cũng không cần nữa đúng không?”, Trương Tinh Vũ tức tối.
“Mẹ, mau qua đây đi!”, Tô Nhu sốt ruột.
“Mẹ không xin lỗi đâu!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng.
Nhưng bà ta quật cường cũng vô dụng, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe, vài đồng chí mặc đồng phục đi vào…
Sự việc này chưa tới mức đánh nhau, chỉ được coi là tranh chấp. Tới đồn giải trình, hai bên bắt tay hòa giải là xong.
Lâm Chính không chịu can dự vào nhưng đối phương cũng không thể trách móc gì nhiều. Trương Tinh Vũ từ đầu đến cuối thì không chịu nhận sai.
Tô Nhu sau khi bồi thường bèn đưa Trương Tinh Vũ rời khỏi đồn. Họ bắt tắc xi rời đi. Trên đường về, mặt Trương Tinh Vũ xanh lét.
“Mẹ, sự việc đã qua rồi. Mẹ đừng buồn nữa”, Tô Nhu nhìn mẹ mình, khẽ an ủi.
“Đừng buồn sao? Mẹ nói con nghe, mẹ rất buồn, rất rất buồn”, Trương Tinh Vũ lạnh mặt, quay qua trừng mắt với Tô Nhu: “Dựa vào cái gì chứ? Mẹ ra tay với người đó là vì ai? Còn không phải vì hai đứa sao? Chẳng phải là sợ người đó đánh phải hai đứa à? Hôm nay là ngày quan trọng. Mẹ cũng chỉ muốn mọi thứ thuận lợi thôi. Thế nhưng cái thằng chồng vô dụng của con lại không nói tiếng nào cứ thể bỏ đi. Đến cả một người mẹ tương lai như mẹ mà cũng mặc kệ. Nếu là con thì con có tức không?”
Trương Tinh Vũ càng nói càng kích động. Khuôn mặt đang tái mét của bà ta chuyển sang đỏ au. Tô Nhu nhìn với vẻ chua chát: Mẹ, chồng của con là Lâm Chính”
“Con đừng nhắc tới thằng bỏ đi đó nữa. Con lập tức ly hôn với nói đi”.
“Thế nhưng…chủ tịch Lâm có cầu hôn với con đâu”, Tô Nhu lại nói.
“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ sững sờ.