Chương 1191
“Nhất Lực Giáng Thần!”, ông tổ nhà họ Ứng bỗng quát lớn, giơ hai cánh tay lên đánh vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Ba cánh tay va vào nhau.
Sức mạnh hùng hậu bá đạo lập tức thuận theo cơ thể Lâm Chính truyền xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất nứt toác, cứ thế lún xuống ba centimet, vết nứt trên mặt đất kéo dài ra tận bên ngoài sơn trang Ứng Long.
Thật là đáng sợ!
Người nhà họ Ứng lại bị chao đảo, ngã dúi dụi.
Khi bọn họ bò dậy được, thì mọi hy vọng lại tan thành mây khói.
Dưới đòn đánh đáng sợ như vậy, mà Lâm Chính vẫn đứng sừng sững.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm hừ một tiếng, không hề bỏ cuộc mà giơ tay còn lại lên. Bàn tay kia như con rắn, uốn éo duỗi ra, sau đó đánh mạnh vào lồ ng ngực Lâm Chính.
“Nhất Phát Bạt Thiên Cân!”.
Dứt lời, xảo kình trong lòng bàn tay liền lan ra.
Lâm Chính lại giơ tay lên đỡ.
Bốp!
Lòng bàn tay khẽ vỗ vào l ồng ngực Lâm Chính, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Đòn đánh này thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, chẳng khác nào bạn bè vui đùa với nhau, nhưng xảo kình trong lòng bàn tay bỗng nhiên bùng phát, khiến cơ thể Lâm Chính chấn động. Xảo kình còn xâm nhập vào người Lâm Chính, tàn phá lục phủ ngũ tạng của anh.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức nhón một cây châm bạc, nhanh chóng đâm vào vùng bụng của mình, sau đó rút mạnh ra.
Xì!
Tiếng thoát khí vang lên.
Những thứ xì ra chính là xảo kình của ông tổ nhà họ Ứng.
Chiêu này lại bị hóa giải!
Ông tổ nhà họ Ứng vô cùng ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nghiêm lại, tung đòn như điên.
“Ứng Long Thần Chưởng!”.
“Khai Thánh Thiên Kích!”.
“Bộc Hồng Thất Tuyệt Chỉ!”.
“Âm Dương Mạch Kiếm!”.
…
Ông ta vừa quát vừa thi triển một số võ học tuyệt thế mà Lâm Chính chưa từng nghe nói bao giờ.
Các chiêu pháp đáng sợ giáng xuống người Lâm Chính như mưa.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp…
Tiếng nổ vang lên không dứt.