Chương 1192
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Lâm Chính nổ tung tóe, tất cả đất đá xung quanh bị tác động, vỡ vụn ra. Chỗ anh đang đứng chịu sự tàn phá liên tiếp, cảnh tượng bừa bộn hỗn loạn không khác gì một hố bom.
Ông lão tấn công quên mình, dáng vẻ muốn đánh cho Lâm Chính phải nằm bẹp một chỗ, trước mắt ông ta bụi bay mù mịt, nhưng ông ta vẫn không dừng tay.
Dưới thế đánh giết như mưa giông bão giật này, e rằng một tòa nhà cũng bị ông ta đánh cho nát vụn.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng định tiếp tục đánh, một nắm đấm bỗng thò ra khỏi đám bụi, đánh mạnh về phía ông ta.
Vù!
Quyền phong rít lên.
Ông tổ nhà họ Ứng nín thở, vội vàng thu chiêu phòng thủ, bắt chéo hai tay chắn trước ngực.
Bốp!
Nắm đấm nện mạnh vào lòng bàn tay ông ta, sức mạnh bá đạo lập tức khiến ông ta phải chấn động, lùi lại hơn mười mét.
Sức mạnh thật là đáng sợ!
Ông tổ nhà họ Ứng hít vào một hơi lạnh.
Người nhà họ Ứng xung quanh cũng đều run rẩy, lần lượt nhìn về nơi bụi bay mù mịt kia.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi bước ra, bình thản nhìn ông lão, nói: “Mười chiêu… đã hết! Ông thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng đứng lên, trợn trừng mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Cú đấm vừa rồi thực sự vô cùng tinh diệu.
Ông ta tin đó tuyệt đối không phải thứ mà sức mạnh con người có thể sánh được.
Ông ta luyện võ kĩ gần trăm năm, sức mạnh không chỉ giới hạn ở độ mạnh, mà còn có độ khéo kéo, khí lực, nội lực.
Nhưng đứng trước Lâm Chính, ông ta phát hiện sức mạnh của mình không thể sánh với anh được.
Đây chắc chắn không phải là sức mạnh có được do luyện tập.
Đây chắc chắn là có mẹo.
Ông tổ nhà họ Ứng sắc mặt âm trầm, nhưng cũng bất lực.
Dù Lâm Chính có dùng thủ đoạn gì thì ông ta cũng không thể làm gì được anh.
Kết quả đã quá rõ ràng!
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi.
“Ông tổ!”.
Tất cả người nhà họ Ứng xúm lại, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ không cam lòng.
“Đừng nói gì nữa, thua thì phải chịu, tôi sẽ tuân thủ lời hứa trước đó”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đang bước ra khỏi màn sương bụi, trầm giọng nói.
Cú đấm vừa rồi ông ta miễn cưỡng lắm mới đỡ được, nếu đánh tiếp thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
“Vậy còn lời hứa Ứng Hoa Niên đã nói trước đó thì sao?”, Lâm Chính lấy huyết thư ra, bình thản hỏi.
“Đương nhiên là cũng phải tuân thủ rồi! Cậu đưa cô Liễu Như Thi đi đi. Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ứng tôi gặp cậu thì phải tôn lên hàng khách quý, những người nhà họ Ứng cấp bậc dưới Hoa Niên khi gặp cậu đều phải hành lễ”, ông tổ nhà họ Ứng nhỏ giọng nói.