Chương 1200
“Nghiêm trọng lắm sao?”.
“Bà ấy sắp không ổn rồi”.
“Nghiêm trọng vậy à?”.
Tô Nhu ngập ngừng, do dự một lúc rồi nói: “Lâm Chính, em… em đi cùng anh đi”.
“Em?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Dù thế nào, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, mẹ nuôi của anh cũng là mẹ nuôi của em. Nếu bà ấy có chuyện, em không đi thăm thì không trọn đạo”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, nếu em muốn đi thì đi”.
Nói xong, anh bèn gửi tin nhắn cho Mã Hải, nói Mã Hải chuẩn bị chuyên cơ, bay đến Yên Kinh ngay trong đêm.
“Bây giờ chúng ta ra sân bay”.
“Không phải đặt vé trước sao?”, Tô Nhu lấy điện thoại ra, nói.
“Không cần, đã có chuyến bay đến Yên Kinh rồi”, Lâm Chính nói, sau đó kéo Tô Nhu rời khỏi công ty.
Tô Nhu không ngờ Lâm Chính lại sốt ruột như vậy.
Hai người ngồi vào chiếc xe nhỏ của cô, chạy như bay đến sân bay.
Xe đỗ trong bãi đậu xe ở sân bay, hai người tức tốc chạy tới sảnh chờ.
“Hả? Lâm Chính, đó là lối đi VIP, anh chạy tới đó làm gì? Hơn nữa vé anh đặt đâu? Chúng ta còn chưa đổi thành thẻ lên máy bay”, Tô Nhu vội vàng nói.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, kéo Tô Nhu chạy nhanh về phía đó.
“Anh đang làm gì vậy? Anh lại lên cơn điên gì vậy?”.
Thấy Lâm Chính không nói gì, Tô Nhu càng sốt ruột.
Nhưng… khi Lâm Chính kéo cô đến lối đi VIP, Tô Nhu kinh ngạc phát hiện, nhân viên sân bay của lối đi VIP lại không ngăn bọn họ, ngược lại còn dẫn đường cho bọn họ.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước bãi đậu máy bay, một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt Tô Nhu.
“Cậu Lâm, thật ngại quá, vì thời gian gấp rút nên chúng tôi chỉ tìm được máy bay khá nhỏ”, một người đàn ông mặc Âu phục vội vàng tiến lên, vô cùng áy náy nói.
“Không sao, bay được là được, mau đến Yên Kinh”.
Lâm Chính hạ giọng nói, kéo Tô Nhu đang không hiểu ra sao lên máy bay.
Máy bay tuy nhỏ, nhưng bên trong cũng xem như đầy đủ thiết bị. Hai người ngồi yên ổn, máy bay bắt đầu khởi động.
Tô Nhu ngồi trên ghế, mắt trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên, không tin nổi nhìn tất cả mọi chuyện.
Trên máy bay ngoại trừ nhân viên tổ bay… chỉ có hai người bọn họ?
Chuyện này là sao? Đây là chuyên cơ sao?
Tô Nhu cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Đây không phải lần đầu cô đi máy bay, nhưng đây là lần đầu cô ngồi chuyên cơ…
“Lâm Chính, máy… máy bay này là sao? Vì sao chỉ có hai chúng ta?”, Tô Nhu không nhịn được nữa, quay đầu hỏi Lâm Chính.
“Anh đã bao chiếc máy bay này”, Lâm Chính nói.