Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1203



Chương 1203

“Cháu là con nuôi của bà ấy, nghe nói bà ấy bệnh nặng nên đến đây thăm bà ấy”, Lâm Chính nói.

“Ồ, cháu đến đúng lúc lắm, sợ rằng nó không qua khỏi đêm nay, cháu mau vào trong xem đi”, bà cụ mở cửa ra, nói.

Cửa vừa mở, một mùi hôi thối mốc meo ập vào mũi.

Tô Nhu không khỏi bịt mũi.

Lâm Chính cũng nhíu mày, đi vào trong.

Đây là một căn nhà chỉ có ba mươi mét vuông, nhà vệ sinh và bếp lò đều chất chồng lên nhau, chỉ có thể đặt một chiếc giường không lớn. Lúc này, trên giường có một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nằm. Tóc mai bà ấy bạc trắng, mặt mày gió sương, trên cánh tay toàn là ống, đeo máy thở ô xy, ý thức đã hơi mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho, trông có vẻ không kiên trì được bao lâu nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Thu Yến, mũi anh cay cay, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Lương Thu Yến là người đã chăm nom anh từ nhỏ tới lớn, vô cùng yêu thương anh.

Anh còn nhớ lúc nhỏ, anh ngưỡng mộ những đứa trẻ khác của nhà họ Lâm đều có đồ chơi siêu nhân rất to, Lương Thu Yến không nói lời nào đã bế anh lên phố mua.

Mỗi lần mẹ bị đối xử bất công, khóc thút thít một mình ở nhà họ Lâm, Lương Thu Yến cũng đến an ủi mẹ, đem lại hơi ấm hiếm hoi cho hai mẹ con anh.

Nhưng không ngờ mấy năm không gặp, lúc gặp lại, Lương Thu Yến đã trở thành thế này…

Anh chậm rãi đi tới ngồi bên giường, kéo tay Lương Thu Yến, bắt mạch cho bà ấy.

“Ai… ai đấy…”, Lương Thu Yến dường như ý thức được gì đó, cố hết sức mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng.

“Mẹ, là con, Tiểu Chính…”, Lâm Chính hơi run rẩy gọi.

“Tiểu Chính? Lâm… Lâm Chính? Con trai mẹ?”, Lương Thu Yến như ý thức được gì đó, đột nhiên chụp lấy ngón tay Lâm Chính, một khắc cũng không chịu buông ra.

Trong lòng bà ấy, Lâm Chính luôn là con trai bà ấy, luôn là người nhà của bà ấy.

Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này lại hơn cả huyết thống…

Lâm Chính hít sâu một hơi, vỗ mu bàn tay bà, khẽ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con nhất định sẽ giúp mẹ khỏe lại”.

“Tiểu Chính… đừng lãng phí công sức nữa, tình trạng mẹ thế nào trong lòng mẹ hiểu rõ. Con có thể đến đây là mẹ đã rất vui rồi, chỉ là… mẹ luôn cảm thấy mẹ có lỗi với con. Mẹ đã nghe kể chuyện của con… Mấy năm nay con đã phải chịu ấm ức, con ở Giang Thành… chắc là rất khổ sở đúng không…”, Lương Thu Yến nói giọng khàn khàn, khóe mi tràn nước mắt, tự trách: “Mẹ có lỗi với mẹ con…”.

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con sống ở Giang Thành rất tốt. Mẹ xem, vợ con cũng đến rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Vợ con?”, Lương Thu Yến dường như khôi phục được một chút, muốn ngồi dậy.

Nhưng Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng chạy tới, đỡ tay Lương Thu Yến, xót xa nói: “Mẹ, con… con tên Tô Nhu, là vợ… vợ của Lâm Chính…”.

Lương Thu Yến hé nửa con mắt nhìn Tô Nhu, một lúc sau, trên mặt hiện lên nụ cười an ủi, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, rất xinh đẹp… Tiểu Chính, con có phúc lắm đấy, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy… Tốt… tốt lắm…”.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải để cơ thể tĩnh dưỡng”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.

“Mẹ không sao, ngược lại là con… nhất định phải khoan dung một chút. Đứa trẻ Tiểu Chính… sinh ra luôn gặp nhiều hoạn nạn, mệnh khổ. Con… Con nhất định phải khoan dung một chút, khoan dung một chút… khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Lương Thu Yến còn chưa kịp nói mấy câu đã ho dữ dội.

“Vâng ạ, mẹ, con biết rồi, mẹ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”, Tô Nhu vội vàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.