Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1244



Chương 1244

“Thưa thầy, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”, Trương Hạo cuống cả lên.

“Hoảng loạn chẳng ra làm sao?”, Long Thủ đứng dậy, chau mày: “Trời sụp hay gì?”

“Thưa thầy…bên…ngoài có một đám người đang làm loạn. Đòi gặp viện trưởng của chúng ta…em bảo họ đợi mà họ không chịu, còn đánh người của chúng ta bị thương nữa. Bảo vệ không ngăn lại nổi”, Trương Hạo cuống quýt

Đám đông giật mình.

“Chết tiệt. Bọn nào mà ngông thế?”

“Báo cảnh sát đi”.

“Báo cảnh sát sao? Hừ, đừng vội. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai mà dám tới làm loạn ở đây!”

Tiếng phẫn nỗ vang lên. Long Thủ, Tần Bách Tùng sực nhận ra điều gì đó.

“Ra ngoài trước xem sao”, Tần Bách Tùng trầm giọng.

Mọi người đồng loạt ra ngoài. Lúc này tại sân tập đã sớm trở nên hết sức hỗn loạn. Một đám người tập trung ở đây như đang tranh chấp cái gì đó, tiếng chửi rủa, quát tháo vọng lại. Những bệnh nhân trị bệnh sợ quá tránh xa.

“Tránh ra, thầy Tần tới rồi”.

Không biết là ai hô lên. Đám đông lập tức tách ra. Tất cả đều quay qua nhìn Tần Bách Tùng.

“Thầy Tần”.

“Tốt quá rồi, ông Tần tới rồi”.

Có vài thanh niên kích động vội vàng bước lên. Tần Bách Tùng gật đầu, cùng Long Thủ bước tới thì thấy một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đang đứng đó với vẻ trịch thượng. Đứng đầu chính là người trước đó đưa chiến thư tới – Hạ An.

“Hóa ra là người của Kỳ Dược Phòng tới làm loạn à?”, có người nhận ra Hạ An bèn lên tiếng.

“Làm loạn?”, Hạ An chau mày, nói bằng vẻ vô cảm: “Ông dùng từ không đúng thì phải, chúng tôi tới làm loạn sao? Tới đòi lại công bằng thì có?”

“Công bằng? Hừ! Công bằng gì? Huyền Y Phái chẳng có giăng mắc thù oán gì với Kỳ Dược Phòng hết. Tìm công bằng lại chạy tới đây có phải là nhầm không?”, một người của Huyền Y Phái đáp trả.

“Tôi không muốn nói chuyện với những kẻ không có vai vế. Ông Tần, ông Long Thủ, mọi người chắc biết rõ..có vẻ như Huyền Y Phái đã trở mặt rồi đấy”, Hạ An thản nhiên nói.

Sắc mặt Tần Bách Tùng, Long Thủ lập tức trở nên khó coi.

“Phòng chủ của chúng tôi tôn trọng đợi thần y Lâm đã ba tiếng đồng hồ mà không thấy thần y Lâm lộ mặt. Sao? Khi nào thì thần y Lâm tới? Hay là sợ rồi”, Hạ An mỉm cười.

Lúc này Hạ An đã không còn giữ vẻ cung kính như trước kia nữa mà trông vô cùng ngạo mạn. Bởi vì theo họ thì việc Lâm Chính không tới chính là do anh sợ Kỳ Dược Phòng. Một kẻ sợ cả Kỳ Dược Phòng thì sao Hạ An phải tôn trọng.

Tần Bách Tùng thầm thở dài, cũng biết là người của Kỳ Dược Phòng sẽ tới nhưng không ngờ lại làm lớn chuyện thế này.

“Hạ An, chuyện này tôi phải giải thích với ông. Lần này không phải thầy của chúng tôi thất hứa mà là có chuyện gấp không kịp tới gặp, tôi thay thầy tôi xin lỗi mọi người”.

“Bớt nói nhảm lại”, Hạ An trầm giọng: “Dù là lý do gì thì thất hứa là thất hứa. Theo như quy định, không tới kịp đồng nghĩa với tự động từ bỏ. Cậu ta thua rồi, vì vậy sẽ thực hiện đúng như theo lời hứa trước đó. Huyền Y Phái nợ Kỳ Dược Phòng một bông Hà Linh Hoa. Ông Tần, mọi người định khi nào giao hoa đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.