Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1319



Chương 1319

Đám người của Sóc Phương ở phía sau ai nấy đực mặt ra. Bọn họ không biết rõ về Smith, nhưng có thể khiến cậu chủ coi trọng thì chắc chắn thân phận của gã không tầm thường. Nhưng người như vậy lại tỏ vẻ vô cùng cung kính trước chàng trai này… Gã không làm lố đấy chứ?

Chàng trai này là ai?

“Anh Lâm, anh Lâm, chờ đã!”, Smith vội vàng xông tới, ngăn Lâm Chính lại.

“Smith, tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”, Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.

“Anh Lâm, chuyện này… thực sự không thể giải quyết bằng phương thức hòa bình sao? Tôi tin Sóc cũng chỉ nhất thời kích động chứ anh ta không hề muốn vậy. Anh nên biết rằng, con người một khi tức giận sẽ rất dễ làm ra những hành động quá khích mất kiểm soát. Tôi nghĩ bây giờ chắc chắn anh ta cũng đang rất hối hận, anh xem… liệu có nên cho anh ta một cơ hội không?”, Smith hỏi với vẻ mong đợi.

Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta, ba giây sau, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.

“Thầy, Smith đã giải quyết rắc rối cho thầy chưa?”, Anna ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi.

“Anna, tôi muốn hỏi cô một câu”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anna sửng sốt: “Câu gì?”.

“Rốt cuộc tên Smith này đứng về phía nào vậy?”.

Anna nghe thấy thế, lập tức hiểu ra.

Sắc mặt Smith cũng trở nên khó coi, gã vội kêu lên: “Thầy Lâm, tôi đương nhiên là đứng về phía thầy rồi, mong thầy đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ác ý gì với thầy cả”.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ gã.

Dường như Anna cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói ngay: “Thầy Lâm, thầy có thể đưa điện thoại cho Smith nghe không? Tôi có mấy lời nói với anh ta”.

“Tôi không cần các cô giải quyết chuyện này, cũng không định dựa vào ai cả. Đồng thời, tôi cũng không muốn cô phái người đến gây thêm rắc rối cho tôi hay làm lãng phí thời gian của tôi”.

“Tôi biết, nhưng xin thầy hãy cho tôi thêm một cơ hội! Một cơ hội thôi!”, Anna vội nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng nể mặt Anna, nên vẫn đưa điện thoại cho Smith.

Smith vội vàng nhận lấy.

“Cô Anna”, Smith dè dặt gọi một tiếng.

“Trời đất ơi, đồ ngu này! Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả?”, Anna không nhịn được chửi mắng: “Tôi bảo anh đi tìm thầy Lâm, chính là muốn anh nhanh chóng giải quyết rắc rối giúp thầy ấy. Còn anh thì sao? Anh đang làm gì thế hả? Lẽ nào anh còn muốn bảo vệ tên Sóc Phương kia? Chuyện của gia tộc các anh có thể giải quyết dựa vào Sóc Phương sao?”.

“Cô Anna, Sóc có lợi cho việc khai thác thị trường phương Đông, cũng được coi là người cực kỳ quan trọng đối với gia tộc chúng tôi. Hơn nữa… tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi nghĩ bảo Sóc nhận lỗi với anh Lâm là được. Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, thì đây chẳng phải là cách tốt nhất sao?”, Smith nói đầy bất đắc dĩ.

“Chuyện đó không phải do anh quyết định, nếu anh muốn đứng về phía thầy Lâm, thì nên một lòng nghĩ cho thầy ấy. Nếu anh muốn làm người hòa giải thì mời anh rời đi, nếu không tôi sợ thầy sẽ vì anh mà ghi thù với tôi mất! Anh là đồ ngu xuẩn!”, Anna tiếp tục mắng chửi.

“Việc này…”, Smith ngây ra.

“Smith, đồ ngu này, tôi tiết lộ cho anh một chút về ý định của gia tộc tôi vậy. Nếu thầy Lâm muốn mượn sức mạnh của gia tộc tôi để đạt được mục đích nào đó, thì gia tộc sẽ dốc sức giúp đỡ thầy ấy. Chắc anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì nhỉ?”, Anna trầm giọng nói, sau đó tắt máy.

Smith như bị sét đánh ngang tai, cầm điện thoại đứng như trời trồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.