Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1365



Chương 1365

Tô Dư thất kinh, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Không không không, giám đốc Giản, chủ nhiệm Hiếu, tôi không có ý đó! Em rể tôi… chỉ là… chỉ là… chỉ là nghe nói đạo diễn Đổng đang ở đây, nên muốn đến mở mang tầm mắt… Đúng, mở mang tầm mắt…”

“Ồ?”, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính, ngồi ở giữa đưa mắt nhìn Lâm Chính, nhếch môi cười khẩy: “Cũng biết tận dụng cơ hội đấy, người như vậy tôi thấy nhiều rồi”.

“Nếu đạo diễn Đổng không thích anh ta thì bảo anh ta ra ngoài vậy”, Chu Viên Viên đứng dậy, cười nói.

“Không cần đâu, nể mặt Tiểu Dư, bảo cậu ta lại đây đi, ngồi đi chàng trai”, đạo diễn Đổng giơ tay lên vẫy.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc Tô Dư đang ở đây, anh liền nhẫn nhịn, rồi ngồi xuống.

“Đã đến đông đủ rồi chứ? Nào nào nào, phục vụ, lên món lên rượu đi! Hôm nay chúng ta phải uống với đạo diễn Đổng mấy ly mới được!”, người đàn ông trung niên bụng phệ kia cười nói.

“Đúng đúng đúng, hiếm khi đạo diễn Đổng đến Giang Thành chúng ta, phải tiếp đãi tử tế. Tiểu Dư, Tiểu Viên, đạo diễn Đổng gọi các cô qua đây, chắc các cô cũng hiểu ý của ông ấy chứ? Không được sơ suất đâu đấy, phải biết nắm bắt cơ hội, đạo diễn Đổng coi trọng các cô lắm đấy”, một người đàn ông mặt mũi phương phi cũng đứng lên cười nói, lời nói chứa đầy hàm ý.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bê đồ ăn và rượu lên, đầy ắp một bàn, vừa thơm vừa ngon.

Nhưng chưa ai động đũa, bởi vì chủ nhiệm Hiếu kia đã mở một chai rượu Tây, đang rót đầy từng chén.

Tuy chưa uống thử nhưng ngửi mùi rượu đã biết nồng độ cồn không thấp.

Bốn cô gái nào biết uống rượu? Càng đừng nói tới loại rượu này.

“Ừm… đạo diễn Đổng, chúng tôi không biết uống rượu, rót nước ngọt cho chúng tôi là được…”, Tào Tiểu Kiều nặn ra nụ cười, dè dặt nói.

Nào ngờ cô ta vừa dứt lời, đạo diễn Đổng lập tức sa sầm mặt.

“Không biết uống rượu sao được? Tiểu Kiều, các cô muốn vào giới này thì phải học cách giao tiếp, uống rượu chỉ là bước đầu tiên, sau này tôi nâng đỡ các cô nổi tiếng, các cô tham gia những sự kiện như thế này, lẽ nào cầm ly nước ngọt đi bắt chuyện với người ta sao?”.

Tào Tiểu Kiều lập tức cứng họng.

“Nhưng… tôi sợ chúng tôi uống một ngụm đã say mất rồi…”, Tô Dư cũng có chút muốn khóc mà không có nước mắt.

“Say thì có gì mà sợ? Chúng tôi sẽ đưa các cô về, đạo diễn Đổng ở đây cô còn lo lắng gì chứ?”, người đàn ông bụng phệ cười nói.

“Phải đấy, lẽ nào các cô không yên tâm về đạo diễn Đổng? Hay là… các cô không muốn nể mặt ông ấy?”, chủ nhiệm Hiếu cau mày hỏi.

Câu này đã chặn họng mấy cô gái hoàn toàn.

Bọn họ thầm đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.

Nhưng cuối cùng, Chu Viên Viên cũng ra mặt, đập bàn nói: “Được, nếu đạo diễn Đổng đã muốn uống, thì hôm nay tôi nhất định sẽ uống cùng! Uống thì uống! Ai sợ ai chứ?”.

“Tốt!”.

“Phụ nữ nhưng không kém gì đấng nam nhi!”.

Người đàn ông bụng phệ và người đàn ông mặt mũi phương phi lập tức giơ ngón tay cái, vỗ tay hò hét.

Chủ nhiệm Hiếu nhếch môi, rót đầy cho Chu Viên Viên.

Thấy Chu Viên Viên nói vậy, ba cô gái còn lại đều tỏ vẻ mất tự nhiên.

Bọn họ chỉ ngửi mùi rượu đã muốn nôn ói, nếu uống một ly thì chắc là sẽ lập tức nhũn người nằm bẹp một chỗ mất…

Tô Dư đang suy nghĩ xem từ chối kiểu gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.