Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1388



Chương 1388

“Giá?”

“Một trăm triệu tệ”.

“Anh biết là tôi không có hứng thú với tiền mà?”

“Cậu muốn gì?”

“Chia ít cổ phần của nhà Tư Mã là được”

“A Hồng, đừng quá đáng quá”, người đàn ông trung niên ngẩng đầu.

“Anh Tàng, dù gì chúng ta cũng là anh em kết nghĩa, anh có ác cảm với tôi vậy à? Huống hồ tôi xử lý thần y Lâm thì lẽ nào anh lại mặc kệ Dương Hoa, Kỳ Dược Phòng và Huyền Y Phái sao? Tới khi đó lợi lạc anh có được nhiều vô kể, anh hà tiện làm gì?”, gã đầu trọc nhún vai.

Tư Mã siết chặt nắm đấm, thần sắc trở nên u ám: “Được, vậy cậu chỉ cần đưa đầu của thần y Lâm tới đây thì tôi chia cậu 10% cổ phần”.

“Thống nhất vậy nhé”, đôi mắt của gã đầu trọc sáng lên.

“Cậu chỉ có ba ngày”.

“Ha ha, đối phó với một tay mơ thì làm gì cần tới ba ngày!”

“Đừng đắc ý quá, Sóc Phương còn ngồi đây này”, Tư Mã Tàng nói.

Gã đầu trọc nhìn Sóc Phương, cười lạnh lùng: “Mọi người coi búp bê là thiên tài, nhưng tôi thấy là một đứa trẻ bình thường ngạo mạn mà thôi”.

Nói xong, gã đầu trọc cầm điếu xì gà, nghênh ngang đi ra ngoài. Sóc Phương nhìn theo người đàn ông bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

“Bố, đây là một kẻ giảo hoạt, không tin được đâu”, Sóc Phương gằn giọng.

“Không tin được cũng phải tin. Hắn dù bộp chộp nhưng cũng có chút bản lĩnh”.

“Hắn giết nổi thần y Lâm không?”

“Bố không biết nhưng không quan trọng. Quan trọng là Thiên Kiêu Lệnh”, Tư Mã Tàng đanh mắt: “Bố để hắn đi xử lý thần y Lâm chỉ là để chuyển hướng chú ý của cậu ta, thực tế bố đã sắp xếp một nhóm người khác tới Giang Thành rồi”.

“Bố định làm gì?”

“Đi lấy Thiên Kiêu Lệnh. Có tất cả 20 miếng, có 10 do toàn đám quái vật giữ nên khỏi phải nghĩ. 10 miếng còn lại có ai mà không muốn giành được dù phải sứt đầu mẻ trán chứ. Nếu có Thiên Kiêu Lệnh thì chúng ta vẫn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trong đại hội. Giờ Thiên Kiêu Lệnh bị mất thì chúng ta còn bị động hơn cả việc con bị đánh phế nữa. Vì vậy phải lợi dụng kẻ này. Hắn chỉ là một quân cờ mà thôi. Đợi khi có được Thiên Kiêu Lệnh thì hắn cũng hết tác dụng”, đôi mắt Tư Mã Tàng ánh lên vẻ u ám.

Lâm Chính ở lại Dương Hoa tầm nửa ngày rồi tớp Kỳ Dược Phòng sắp xếp thuốc thang. Anh ở cả ngày trong phòng luyện dược rồi bị Tần Bách Tùng gọi ra ngoài.

“Sao thầy lại ở trong đó vậy? Xảy ra chuyện rồi, chuyện tày trời thầy ơi. Thầy còn không mau đi xử lý”, Tần Bách Tùng nói bằng vẻ bất lực và mệt mỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Thuốc của Kỳ Dược Phòng tôi đã sắp xếp tương đối rồi. Là thành viên của Kỳ Dược Phòng xảy ra chuyện. Từ sau khi tôi tiếp quản thì mỗi ngày đều có người rời đi. Giảng sư đi mất 11 người, học sinh thì một nửa, Phùng Thạch cũng rời đi”, Tần Bách Tùng nói.

“Đi thôi, tôi cũng chán so đo với đám người này rồi”, Lâm Chính hờ hững nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.