Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 149



Chương 149

Nhưng tin này xuất hiện chưa được bao lâu, lại thêm một tin khiến tất cả mọi người chấn kinh lại truyền ra.

Một người đăng bài.

“Mọi người, đã xác thực rồi! Cậu tôi là người của đồn công an thành phố Giang Thành, theo điều tra của bên cảnh sát, hai người khiến thần y Lạc bị thương là những kẻ thất nghiệp ở Giang Thành chúng ta. Bọn họ bị người khác sai khiến hãm hại thần y Lạc. Nghe nói lần này không chỉ có thần y Lạc bị hại, mà cả thần y Tần Bách Tùng cũng bị! Dưới đây là thông tin của hai kẻ thất nghiệp kia! Tin này cực kỳ chính xác, mọi người có thể đi điều tra. Hai người họ bình thường chỉ đi làm thuê, sao có thể một lúc bỏ ra mấy triệu tệ chứ?”.

Dưới bài post đính kèm mấy bức ảnh, chính là chứng minh thư của hai người kia.

Tin này vừa xuất hiện, cả diễn đàn lập tức nổ tung!

Các trang mạng như Facebook, Tiktok, Zalo đều chia sẻ ầm ầm.

Tuy bài post này chỉ xuất hiện chưa đến mười phút đã bị xóa, nhưng tin tức đã lan rộng khắp.

Lúc này, tất cả cư dân mạng bắt đầu lên án y học Hàn Thành, vô số người chửi bới không thương tiếc.

Bài post “xác thực” này được chia sẻ trên Facebook, lập tức leo lên tốp đầu được tìm kiếm.

Trong một phòng làm việc ở Yên Kinh.

“Chuyện này là thế nào? Các anh làm ăn cái kiểu gì thế?”.

Một ông cụ sống lưng thẳng tắp, mặc quân phục, đập bàn liên tiếp, tức giận gầm lên với người đàn ông trung niên trước mặt.

“Đường đường Hoa Quốc lớn mạnh mà bị mấy tên hề nhảy nhót làm cho gà bay chó sủa! Các anh là đồ vô dụng sao?”.

“Đại thống lĩnh, tôi…”

“Câm miệng!”, ông cụ gầm lên ngắt lời người đàn ông: “Nghĩ cách chữa cháy cho tôi! Dù thế nào cũng phải giữ được quốc túy, giữ được thể diện của y học Hoa Quốc”.

“Vâng! Đại thống lĩnh!”.

Trên một con đường ở tỉnh Hoài Thiên.

Một ông cụ đang kéo vali, vội vàng rời khỏi hiệu thuốc.

“Thầy đi đâu vậy?”.

Chủ nhiệm vừa tới vội vàng xách hành lý giúp ông cụ, hỏi han ân cần.

“Mau, mau đưa tôi đến bến xe, tôi phải đến Giang Thành, mau!”, ông cụ run rẩy kêu lên.

Chủ nhiệm lập tức biến sắc, vẻ mặt cung kính nể phục, kêu lên: “Chuẩn bị xe, lập tức đưa thầy đến Giang Thành… Không! Để tôi đích thân đưa đi!”.

Trước một ngôi nhà.

Bảy tám người cả nam lẫn nữ mặc Đường trang cúi người trước nhà.

Lát sau, một bà cụ tóc mai điểm bạc bước ra khỏi ngôi nhà.

Lưng bà cụ đã còng, ho không ngừng.

“Cả lão Tần Bách Tùng chết tiệt kia cũng gặp nạn sao?”, bà cụ mỉm cười: “Thôi được rồi, để tôi đi một chuyến vậy”.

“Bà nội, bà đã cao tuổi, sức khỏe không tốt, hay để cháu đi cho”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.