Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1517



Chương 1517

Bốp!

Thanh niên kia bị tát ngã ra đất, mũi chảy máu.

“Anh hai!”, cô gái tóc ngắn kinh hãi, vội vàng chạy tới.

Tô Tiểu Khuynh cũng vội vàng tiến tới, chắn trước mặt thanh niên tóc đỏ, nghiến răng nói: “Không được đánh người, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.

“Chậc, tao vào đó giống như về nhà vậy, mày tưởng mày dọa được tao?”, thanh niên tóc đỏ nhổ nước bọt, khinh thường nói.

“Bạn Nhiếp, bạn Tô, đừng tưởng các người mới có anh trai, tao cũng có anh trai! Đấu với tao? Các người còn non lắm!”, Hà Thiến nheo mắt đi tới, đứng bên cạnh thanh niên tóc đỏ.

Thanh niên tóc đỏ ôm eo Hà Thiến, tay nhè nhẹ vuốt ve eo cô ta.

Hắn rất hưởng thụ, cười hỏi: “Em gái, em nói xem nên xử lý mấy đứa này làm sao?”.

“Ở đây có quá nhiều người, lôi tới con hẻm bên cạnh trước đã. Đến hẻm đó, chúng ta có thể từ từ chơi”, Hà Thiến cười đáp.

“Được, vậy thì nghe theo em”, thanh niên tóc đỏ phất tay: “Da Đen, lôi bọn chúng qua đó cho tao”.

“Vâng anh Long!”, một thanh niên da đen tóc vàng cười hì hì đáp lại, sau đó đi qua định tóm lấy Tô Tiểu Khuynh.

“Dừng lại!”.

Thanh niên đeo kính đột nhiên đứng dậy, tông về phía tên da đen.

Rầm!

Da Đen không kịp đề phòng, bị tông ngã ra đất.

“Con mẹ nó!”.

Anh Long nổi giận, ném điếu thuốc đi, quát lên: “Đánh cho tao!”.

Bọn họ xông lên, đấm đá thanh niên đeo kính.

Ầm! Ầm! Rầm!

Không lâu sau, thanh niên đeo kính bị đám người này vây đánh, hoàn toàn không có sức đánh trả.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”.

“Dừng tay lại!”.

Hai cô gái vội vàng ngăn cản, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Hà Thiến, bạn Hà, xin cô nói anh trai cô đừng đánh nữa, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, được không? Cầu xin cô. Mau nói anh ta dừng tay!”, cô gái tóc ngắn chạy tới, kéo cánh tay Hà Thiến khóc lóc, nói.

“Được, hai đứa mày quỳ xuống cho tao, sau đó tự tát mười bạt tai, tao sẽ tha cho anh ta!”, Hà Thiến nheo mắt lại, cười nói.

Sắc mặt hai cô gái tái mét.

“Đừng! Em gái, đừng làm vậy…”, thanh niên bị vây đánh hét lớn.

“Vậy tao đánh chết mày!”, thanh niên tóc đỏ xông tới, giơ chân đạp mạnh tới.

Binh bốp binh…

Tiếng đấm đá vào da thịt không ngừng vang lên.

“Anh, nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ bị đánh chết mất!”.

“Không… không sợ, bọn họ không dám đánh chết anh đâu, nhưng em đừng quỳ…”, thanh niên khó khăn hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.