Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1554



Chương 1554

“Được, vậy tôi về nhé”.

Tống Kinh đứng dậy, cúi người trước Lâm Chỉnh rồi quay người rời đi. Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục xử lý tài liệu mà Mã Hải đưa tới.

Reng reng. Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Lâm Chính cầm lên. Là Tô Dư gọi tới. Anh nghe máy.

“Alo. Tô Dư à! Có việc gì không?, Tôi có tin muốn nói cho cô đây”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Dư ở đầu dây bên kia thở hồng hộc, hét lên: “Lâm Chính, bắt được hung thủ rồi”.

“Hung thủ?”, Lâm Chính sững sờ: “Hung thủ gì?”

“Kẻ đã đâm bố của em”, Tô Dư cuống lên.

“Cái gì? Bắt được rồi à?”, Lâm Chính hơi bất ngờ, vội vàng hỏi: “Giờ hắn đang ở đâu?’

“Trong đồn cảnh sát. Người phía bên đó gọi điện cho em. Lâm Chính, anh có rảnh không? Cùng em đi một chuyến”, Tô Dư nói.

“Được”.

Lâm Chính lập tức dừng việc, cầm áo khoác và đi ra khỏi công ty. Tầm hơn mười phút sau. Lâm Chính lái xe tới trước lầu nhà Tô Dư.

Anh lái một chiếc xe của Mã Hải. Tô Dư và Lưu Mãn San vội chạy tới.

“Ấy! Cậu có cả xe cơ à?”, Lưu Mãn San nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên: “Là xe của Tô Nhu hả?”

“Không phải, là xe của tôi”, Lâm Chính chau mày, lạnh lùng nói.

Lưu Mãn San lúc trước cầu cứu anh thì khóc mếu máo, thiếu điều muốn quỳ xuống. Vậy mà sau này mời được Tống Kinh do nhờ Tô Nhu thì bà ta bắt đầu lật mặt.

Loại người này…giảo hoạt, nham hiểm đúng là khác hoàn toàn so với tính cách của Tô Dư. Bà ta thật sự …là mẹ của Tô Dư sao? Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.

“Hừ, có gì mà ra dẻ, chẳng phải cũng chỉ là một chiếc xe hạng xoàng sao, còn tưởng tôi không nhận ra chắc”, Lưu Mãn San tỏ ra khinh thường, sau đó cùng Tô Dư bước lên.

“Lâm Chính, anh đừng để tâm. Mẹ em là thế. Thực ra bà ấy rất tốt”, Tô Dư cố nặn ra một nụ cười.

“Tôi không nhìn ra đấy”, Lâm Chính lắc đầu. Tô Dư cười khổ.

“Hừ, nội thất chiếc xe cũng được ấy…chậc chậc…đây là da thật phải không? Có vẻ như cũng không tệ nhỉ!”, Lưu Mãn San ngồi vào bèn nhìn trái nhìn phải, sờ đông sờ tây làm ra vẻ chuyên nghiệp lắm.

Lâm Chính tối mặt. Anh không nói gì, chỉ đạp chân ga rời đi. Chiếc xe lao như bay.

“Ây da”.

Lưu Mãn San không kịp chuẩn bị, cả người cứ thế ngã ra ghế.

Bà ta vội vàng ngồi dậy chửi Lâm Chính: “Cậu có biết lái xe không thế? Lái chậm được không? Chuyện gì vậy? Vừa mới lấy bằng lái à? Muốn đi nằm sáu tấm chắc!”

Dứt lời Lâm Chính đột nhiên phanh gấp. Cả đầu Lưu Mãn San đập vào lưng ghế phía trước.

“Ây da”, bà ta lại chửi rủa.

Tô Dư cảm thấy bất ngờ: “Lâm Chính, anh làm sao thế?”

Lâm Chính chỉ bước xuống xe, đi tới trừng mắt với Lưu Mãn San: “Bác! Xuống xe!”

Lưu Mãn San sững sờ, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Ý của cậu là gì?”

“Tôi bảo bác xuống xe”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu…cậu bảo tôi xuống xe? Lâm Chính, được lắm. Tôi là bác cậu mà cậu dám đuổi tôi xuống xe à? Cậu có tin là tôi gọi mẹ vợ cậu tới dạy cho cậu một bài học không?”, Lưu Mãn San tức lắm, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.