Chương 16
Đột nhiên.
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan liên tục vang lên.
Mọi người vội quay đầu.
Không ngờ lại thấy bà lão vốn tưởng đã chết chợt ho liên tục.
“Mẹ!”
Tô Cối sửng sốt một lúc lâu, kêu lên một tiếng rồi chạy đến.
Nhưng cụ bà Tô ho mấy cái rồi lại hôn mê.
Mọi người bối rối.
“Lâm Chính, bà nội cậu… lại sao rồi?”, Tô Cối dừng chân, vội vàng hỏi.
“Yên tâm, bà ta rất khỏe!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Nhưng bệnh của bà ta vẫn chưa được chữa khỏi, khi nãy tôi chỉ phục hồi chức năng tim và phổi, k1ch thích trung khu thần kinh của bà ta thôi, bệnh cũ của bà ta vẫn còn đó, còn có thể tái phát bất cứ lúc nào, cho nên nhất định phải nhanh chóng chữa trị!”
“Phải chữa thế nào đây?”, Tô Cối vội hỏi.
“Bác hai, bác châm cứu ‘bài Linh Thủ Thiên Kim Phương’ cho bà nội lần nữa đi”.
“Châm cứu lần nữa?”, Tô Cối đột nhiên thấy hồi hộp.
Lúc trước châm cứu mới xảy ra vấn đề, bây giờ còn châm cứu nữa?
Ông ta tỏ vẻ khó hiểu, rồi ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bắt mạch cho cụ bà Tô.
Một lát sau, ông ta nặng nề nói: “Lâm Chính, cậu ra ngoài trước đi”.
“Ra ngoài?”, Lâm Chính cau mày.
“Mạch của bà nội cậu đã ổn định rồi, có lẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, hơn nữa ông Tề đã đến, tôi muốn cho ông Tề chữa trị, cậu không còn chuyện ở đây nữa, ra ngoài trước đi”, Tô Cối lạnh lùng nói.
Từ đầu đến cuối ông ta đều chưa từng tin tưởng Lâm Chính, dù ông ta không hiểu vì sao Lâm Chính chỉ ấn lên người mẹ mình mấy cái đã kéo mẹ về từ chỗ chết, nhưng trong mắt ông ta, có lẽ là Lâm Chính từng biết cách xoa bóp đặc biệt nào đó, hoặc là ăn may thôi.
Dù thế nào, nếu được lựa chọn, ông ta sẽ không chọn Lâm Chính.
“Bác sĩ Tô, vì sao không để cậu nhóc này tiếp tục chữa cho cụ bà?”, Nghe thấy Tô Cối nói thế, ông Tề bèn hỏi.
“Ông Tề, ông không biết thôi, đây là cháu rể của tôi, cậu ta là một tên vô dụng ham ăn biếng làm chơi bời lêu lỏng, sao có thể biết chữa bệnh được? Để cậu ta chữa bệnh cho mẹ tôi chẳng phải là lấy mạng sống của mẹ tôi ra làm trò đùa sao?”, Tô Cối cười giải thích.
“Nhưng theo cách xoa bóp và chữa trị của cậu nhóc này với mẹ cậu, có lẽ cậu ta có biết cách chữa bệnh”, ông Tề hơi không vui.
“Có trời mới biết cậu ta học được chút tài vặt này ở đâu, nói chung ông Tề à, lần này vẫn phải dựa vào ông rồi”.
Nhưng ông Tề lại phất tay nói: “Tôi không chữa!”
Tô Cối trợn tròn mắt.
“Vì sao?”
“Triệu chứng của cụ bà Tô tôi không biết, đợi tôi đi chữa thì thời gian không kịp nữa, quá nguy hiểm. Còn chàng trai trẻ này, cậu ta có thể khiến trái tim đã ngừng đập của cụ bà đập trở lại, rõ ràng là biết rõ tình huống của cụ bà Tô. Thân là bác sĩ, đương nhiên hy vọng người bệnh có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, sớm ngày bình phục. Trước mắt, để cậu nhóc này chữa bệnh cho cụ bà Tô còn đáng tin cậy hơn cả tôi, cho nên xét theo góc độ của người bệnh, tôi sẽ không giúp, bác sĩ Tô, cậu nên tin tưởng vào cậu nhóc này!”, ông Tề nghiêm túc nói.