Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1686



Chương 1686

Nhưng không lâu trước đó, anh ta vô tình được biết Tô Nhu đã lấy một thằng bất tài, hơn nữa đến giờ vẫn còn trinh nguyên. Điều này khiến anh ta lại bắt đầu rục rịch.

Anh ta không ngồi yên được nữa, mua vé bay đến Giang Thành ngay trong đêm. Anh ta đến đây chính là vì Tô Nhu.

Anh ta vốn tưởng rằng phải vất vả lắm mới đuổi được thằng ở rể này đi, nhưng không ngờ Trương Tinh Vũ lại vô cùng bất mãn với con rể, và cực kì coi trọng người bạn học lắm tiền là anh ta.

Điều này khiến tâm trạng của Cao Lam rất tốt.

Mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng của anh ta quá nhiều.

“Anh đúng là đáng thương thật, kết hôn ba năm mà ngay cả bàn tay cũng chưa được chạm vào. Chậc chậc chậc, tôi nghĩ chắc là anh ngày nhớ đêm mong có được Tô Nhu nhỉ? Đáng tiếc anh chỉ có thể tưởng tượng trong mơ thôi”, Cao Lam uống một ngụm trà, mỉm cười nói.

“Thực ra tôi từng chạm vào tay cô ấy rồi”.

“Như nhau cả thôi, cái màng mỏng đó của cậu ta vẫn còn, nhưng nó sẽ nhanh chóng mất thôi. Yên tâm, nếu anh có hứng thú, chờ tôi chơi xong sẽ chia sẻ một số điều tâm đắc với anh. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh mau nghỉ ngơi đi. Chiếc sô pha này cứng quá, nếu là tôi, thì chắc là sẽ mất ngủ mất”.

Cao Lam vỗ vai Lâm Chính, sau đó cười ha hả đi vào phòng.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt dần trở nên lạnh thấu xương.

Đương nhiên anh sẽ không thể ngủ sô pha rồi. Anh bước ra khỏi cửa phòng, nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Tô Nhu, lắc đầu, rồi rời khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Lâm Chính đến biệt thự Hào Tình Thế Kỷ ngủ một đêm.

Còn Tô Nhu không chịu nổi lời khuyên nhủ của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng, cũng xách ba lô đến y quán của Lạc Thiên ở một đêm.

Nhưng sáng hôm sau, Cao Lam cũng đến y quán.

Anh ta lái Bentley đến, tay cầm bữa sáng bước vào.

Khi nhìn thấy Lạc Thiên đang bốc thuốc, mắt Cao Lam lập tức sáng lên, nhưng anh ta vẫn kiềm chế suy nghĩ này, gật đầu với Lạc Thiên rồi đi về phía Tô Nhu.

“Tiểu Nhu, tôi mua bữa sáng rồi, cậu ăn đi”, Cao Lam cười nói.

“Cảm ơn”, hình như đêm qua Tô Nhu ngủ không được ngon, khuôn mặt có chút tiều tụy.

“Tôi xin lỗi, Tiểu Nhu, tại tôi mà cậu cãi nhau với cô chú. Nếu không có tôi thì chắc là cũng không xảy ra chuyện này”, Cao Lam nói đầy tự trách.

“Đây không phải là lỗi của cậu, cậu đừng nói vậy”, Tô Nhu lắc đầu.

“Dù có thế nào, nếu không có tôi thì chuyện cũng sẽ không như vậy. Tiểu Nhu, lần sau tôi sẽ chú ý”.

“Thực sự không sao đâu, được rồi, ngồi xuống ăn sáng đi”, Tô Nhu bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói.

Cao Lam lập tức ngồi xuống, bóc quả trứng luộc lá trà cho Tô Nhu.

Lạc Thiên bốc xong thuốc cho bệnh nhân, nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu, hỏi: “Tiểu Nhu, Lâm Chính đâu?”.

“Không biết, mình tưởng anh ấy đến đây rồi?”, Tô Nhu thuận miệng đáp.

“Tốt xấu gì cậu cũng là phụ nữ đã có chồng, tùy tiện tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ cũng không ổn đâu”, Lạc Thiên có chút tức giận nói.

Tuy cô ấy chỉ mong Lâm Chính và Tô Nhu nhanh chóng ly hôn, nhưng chứng kiến cảnh này, trong lòng cô ấy ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu, cứ cảm thấy Lâm Chính đã phải chịu thiệt thòi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.