Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1698



Chương 1698

“Cô Anna , cô Anna!”, Trương Siêu vội vàng bước tới, lấy điện thoại ra và gọi về bệnh viện rồi chuyển lời Anna vừa nói.

“Cái gì? Cô Anna không hề định tới bệnh viện của chúng ta sao?”, viện trưởng Đặng thảng thốt.

Cả nhà họ Tô nghe thấy vậy cũng giật mình. Nụ cười trên khuôn mặt Cao Lam tắt lịm. Anh ta vội quay qua nhìn viện trưởng Đặng.

Lúc này viện trưởng Đặng buông thõng điện thoại xuống, nhìn Cao Lam. Làm tới nước này rồi mà đối phương không tới sao? Cái quái quỷ gì thế này?

“Viện trưởng, đưa điện thoại cho tôi”, Cao Lam vội vàng nói.

“Được….” viện trưởng Đặng đưa điện thoại cho Cao Lâm với sắc mặt khá khó coi. Nếu chuyện này mà hỏng thì cả bệnh viện khác gì trò cười cho người khác. Bên ngoài có rất nhiều người của giới truyền thông và bạn bè đang chờ đợi đấy.

“Alo!”, Cao Lam hét lên.

“Anh Cao!”, đầu dây bên kia là giọng của Trương Siêu.

“Đưa điện thoại cho Anna ngay lập tức. Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô ấy”, Cao Lam cố gắng nén cơn giận.

“Được anh Cao!”, Trương Siêu gật đầu, vội vàng đưa điện thoại cho Anna.

“Cô Anna, anh Cao muốn nói chuyện với cô!”

“Anh Cao! Anh Cao nào?”, Anna nói với vẻ mặt tò mò.

“Anh Cao Lam ấy, hai người không phải là bạn bè sao?”, Trương Siêu vội vàng nói.

“Vậy sao?”, Anna nhếch miệng, để lộ vẻ ý vị và cầm điện thoại.

“Xin chào!”, cô gái nói bằng tiếng Trung.

“Anna…rốt cuộc cô làm cái gì vậy? tại sao không nghe máy của tôi? Còn block tôi nữa? Cô làm gì thế? Mau tới bệnh viện cho tôi! Cô nghe rõ chưa! Tôi đang đợi cô đấy”, Cao Lam gào lên.

Anh ta đã mất hết kiên nhẫn rồi. Annan không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Anh có thể bật loa ngoài được không?”

“Bật loa ngoài làm gì?”, Cao Lam giật mình.

“Nhờ anh bật loa ngoài giúp!”, Anna kiên định. Cao Lam bất lực, đành phải ấn nút.

“Được rồi, giờ cô mau nói cho tôi biết khi nào cô tới?”, Cao Lam trầm giọng.

Thế nhưng một giây sau, Anna đã đáp lại: “Vị này, tôi căn bản không hề quen anh!”

Dứt lời, cả phòng bệnh im lặng như tờ.

Biểu cảm của Cao Lam trông vô cùng đặc sắc.Anh ta cầm điện thoại, hai mắt trố tròn, miệng ngoác rộng, nhìn chăm chăm vào màn hình như một kẻ mất hồn. Còn những người xung quanh thì có muôn hình vạn trạng biểu cảm.

Bàng hoàng có. Bất ngờ có. Ý vị có. Khinh khỉnh có. Viện trưởng Đặng tối sầm mặt, nhìn Cao Lam bằng ánh mắt đầy giận dữ : “Chuyện gì thế này?”

“Anna nói là không biết Cao Lam sao?”

“Chắc có gì nhầm lẫn rồi!”

“Tôi thấy cũng phải thôi. Cô Anna là ai chứ? Đâu phải người bình thường nào cũng quen được. Huống hồ, cậu này còn xưng hô bỗ bã với cô ấy như vậy thì dù có quen biết cô ấy cũng cố ý nói không quen thôi!”

“Ha ha, có kịch hay để xem rồi!”, mọi người truyền tai nhau, xì xầm to nhỏ.

Cao Lam chợt bừng tỉnh, lập tức gầm lên: “Anna, ý …cô là gì? Cô lại nói là không biết tôi? Hiệp hội Y tế của các người không muốn lô máy móc đó nữa hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.