Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1703



Chương 1703

Anna đột ngột quay đầu, lao ra khỏi văn phòng.

“Cô Anna!”.

“Cô đi đâu vậy?”.

Bọn họ sốt ruột.

Nhưng Anna không quay đầu lại mà chạy thẳng đến hành lang.

“Đó là kho tài liệu!”, vẻ mặt Ramon sầm xuống, khẽ giọng quát: “Mau, mau ngăn cô ta lại! Cô ta muốn đến kho tài liệu cướp tài liệu! Mau đuổi cô ta ra khỏi viện nghiên cứu!”.

“Vâng thưa hội trưởng!”.

Bọn họ lao xao xông tới.

Cạch!

Anna đẩy mạnh cửa kho tài liệu ra, xông thẳng đến trước giá đựng tài liệu, hai tay run rẩy lục lọi.

Một nhân viên quản lý đang làm việc ở kho tài liệu ngơ ngác nhìn cô ta: “Phó hội trưởng Anna? Cô… Cô sao vậy?”.

“Tài liệu của tôi đâu? Tài liệu của tôi ở đâu? Mau trả tài liệu lại cho tôi! Mau trả cho tôi!”, Anna kích động hét lên, bộ dạng đó trông cực kỳ đáng sợ.

Nhân viên quản lý giật mình, tay chân luống cuống.

“Nói mau, tài liệu của tôi bị tên khốn Ramon kia giấu đâu rồi?”, Anna tiến tới mấy bước, túm lấy người đó hét lên.

Nhưng người quản lý còn chưa nói gì, lại có một nhóm người xông vào.

Bọn họ không nói lý lẽ, kéo Anna lại, sau đó đẩy cô ta ra ngoài.

“Buông tôi ra! Tài liệu của tôi, mau trả tài liệu của tôi lại đây!”, Anna kích động, quơ lấy một xấp tài liệu, hét lên khản cả giọng.

Nhưng cô ta chỉ là một phụ nữ yếu đuối, sao có thể đối phó với nhiều người như vậy?

Không lâu sau, Anna đã bị đuổi ra khỏi viện nghiên cứu, cửa lớn cũng bị khóa chặt.

“Ramon! Buông tôi ra! Ramon! Mau mở cửa! Trả tài liệu lại cho tôi! Ramon! Tên chó nhà anh, anh nhất định sẽ xuống địa ngục! Anh nhất định sẽ như vậy, tôi thề!”, Anna gắng hết sức hét lên.

Nhưng dù cô ta có đập cửa la hét thế nào, bên trong vẫn không có phản ứng…

Anna hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô ta vốn không ngờ, Ramon lại vì chuyện này mà sa thải cô ta ra khỏi viện nghiên cứu và Hiệp hội Y tế….

Đồng thời cũng tước đoạt tất cả tâm huyết của cô ta!

Đây đúng là một cơn ác mộng!

“Cô Anna, cô thật là ngu xuẩn!”.

Lúc này, một chiếc xe lái đến bên cạnh Anna, trên xe bước xuống một người đàn ông tóc màu hạt dẻ, mặc đồ thường ngày. Anh ta nhìn Anna giàn giụa nước mắt, bất đắc dĩ thở dài.

“Jesse! Tài liệu của tôi, tất cả tài liệu của tôi đều bị tên khốn Ramon kia lấy mất rồi. Anh mau giúp tôi, anh là người bạn tốt nhất của tôi, giúp tôi lấy lại tất cả tài liệu nghiên cứu của tôi đi, cầu xin anh!”, Anna như gặp được cứu tinh, chạy tới bắt lấy tay Jesse, nói.

“Cô Anna, cô từ bỏ suy nghĩ đó đi, thật ra Ramon đã tận tình tận nghĩa với cô lắm rồi”.

“Vì sao?”, Anna khó tin hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.