Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1737



Chương 1737

“Cậu định cho họ một vố kiểu gì?”, Tống Kinh trầm giọng hỏi.

“Kiện! Dương! Hoa!”, Phạm Lạc mỉm cười, nói gằn từng chữ.

Anh ta vốn dĩ tưởng rằng Tống Kinh nghe xong ba chữ này sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là vẻ mặt Tống Kinh vẫn vô cùng bình tĩnh.

Phạm Lạc nhíu mày.

“Dương Hoa có hai đại luật sư nổi tiếng là Kỷ Văn và Khang Gia Hào, hơn nữa còn có mối quan hệ rất tốt với một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh là Phương Thị Dân, các cậu muốn kiện Dương Hoa? Các cậu dựa vào cái gì nào? Huống hồ, cho dù kiện Dương Hoa thì các cậu được gì chứ?”, Tống Kinh không nhanh không chậm đáp.

“Hừ, Kỷ Văn và Khang Gia Hào là cái thá gì chứ? Tuy Phương Thị Dân có chút khó nhằn, nhưng cũng không cần lo lắng. Về lý do kiện Dương Hoa, thì là vì dự án điện ảnh của chúng ta cần khởi động vốn! Tôi đã liên hệ với tất cả các thành viên của đoàn làm phim “Chiến Hổ” trước đây, thu thập đủ chứng cứ, ngày mai sẽ đưa ra tòa, đòi tập đoàn Dương Hoa bồi thường về việc hủy hợp đồng. Đến lúc đó đòi anh ta được mấy trăm triệu tệ, rồi tiếp tục quay phim, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Hơn nữa phim mới có vụ án này tạo thanh thế, chắc chắn sẽ có ưu thế rất lớn trong việc tuyên truyền, phòng vé cũng được đảm bảo. Chắc chắn lần này chúng ta có thể dựa vào tập đoàn Dương Hoa kiếm được bộn tiền. Dương Hoa sẽ thua kiện, còn Chủ tịch Lâm gì đó kia cũng sẽ thân bại danh liệt!”.

Phạm Lạc cười nói, ánh mắt hiện rõ vẻ nắm chắc phần thắng.

Ai nấy khuôn mặt tươi cười.

Đây vốn là trận đánh tất thắng, chỉ cần tham gia thì sẽ là người chiến thắng.

Nhưng…Tống Kinh nghe xong vẫn lắc đầu.

“Phạm Lạc, cậu ngây thơ quá, tất cả các cậu đều quá ngây thơ. Các cậu không biết rốt cuộc Dương Hoa có thế lực mạnh đến mức nào, các cậu cũng không biết rốt cuộc Chủ tịch Lâm đáng sợ đến mức nào”.

“Đạo diễn Tống, nếu ông chịu nhập hội với chúng tôi, cùng đối phó với Dương Hoa, thì hãy ngồi xuống uống rượu. Còn nếu ông đến để móc mỉa thì xin mời về”, Phạm Lạc to tiếng.

Anh ta đã thấy rất không vui trước thái độ của Tống Kinh rồi.

“Không phải là tôi móc mỉa! Phạm Lạc, Văn Lệ, cả các cô cậu khác nữa! Tôi chỉ khuyên các cậu một câu, nhân lúc bây giờ chưa muộn, thì hãy đến Dương Hoa chủ động nhận lỗi đi. Nếu không một khi Chủ tịch Lâm nổi giận, thì không ai bảo vệ được các cậu đâu”, Tống Kinh hết lời khuyên nhủ.

“Lão già này! Mẹ kiếp, ông đang nói vớ vẩn cái gì thế hả?”.

Một người đàn ông không nhịn được nữa, ném ly rượu trong tay về phía Tống Kinh.

Choang!

Ly rượu vỡ tan, rượu đổ đầy người Tống Kinh.

Tống Kinh nổi giận, trừng mắt chửi người kia: “Cậu làm cái gì vậy?”.

“Còn ông thì sao hả? Không muốn làm thì cút cho tôi! Ông nghĩ ông là cái thá gì chứ?”, người kia xông tới, giơ chân đạp Tống Kinh.

Tống Kinh vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị sượt qua, loạng choạng lùi lại.

“Tống Kinh, ông tưởng ông là nhân vật ghê gớm lắm sao? Ông chỉ là một lão già hết thời thôi! Người của giới giải trí trong nước nể mặt ông thì gọi một tiếng đạo diễn Tống, không nể mặt ông thì gọi là một con chó giữ nhà! Ông có tư cách gì mà vênh váo trước mặt chúng tôi chứ?”.

“Đúng đấy, nếu không phải anh Lạc nể mặt ông, ông nghĩ mình có thể vào được đây sao? Cút ngay cho tôi!”.

“Cút!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.