Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1762



Chương 1762

Nhiều người bàn tán, vẻ mặt phức tạp.

“Hừ, lòng dạ xấu xa, uổng cho cậu ta làm bác sĩ, đúng là mất mặt!”, Uông Sử Nham khinh thường nói.

Dư luận càng lúc càng trở nên bất lợi cho Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn có thái độ im lặng không nói.

Dường như anh hoàn toàn không nghe thấy giọng nói xung quanh, không quan tâm, bịt tai không nghe.

“Cậu Lâm, cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”, Hùng Mẫn Sinh không cho Lâm Chính cơ hội, lập tức hùng hổ dọa người, lên tiếng hỏi lần nữa.

Ông ta không muốn cho Lâm Chính cơ hội nghỉ lấy hơi.

Nói cách khác, ông ta không muốn cho ba luật sư lớn ở Yên Kinh có cơ hội suy nghĩ.

Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì.

Định để mặc mọi việc sao?

“Bị cáo, nếu bị cáo tiếp tục im lặng, chúng tôi có thể phán bị cáo mặc nhận”, thẩm phám Lưu nhíu mày nói.

“Thưa quý tòa, không phải tôi không muốn nói, mà là… tôi không thể nói…”, Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.

Thẩm phán Lưu nhíu mày.

Đám người Hùng Mẫn Sinh cũng ngẩn ra, sau đó cười thành tiếng.

“Chuyện này là sao? Sao thần y Lâm lại nói như vậy?”, Phạm Lạc cũng trợn tròn mắt.

“Báo cáo trốn thuế này không phải ngụy tạo hay sao? Sao thần y Lâm lại nói ra lời như vậy? Chẳng lẽ… Dương Hoa của anh ta thật sự dính líu tới việc trốn thuế, chúng ta đánh bừa mà trúng, trùng hợp vậy?”, Văn Lệ nhỏ giọng nói với Phạm Lạc.

“Không rõ, chúng ta xem tiếp đi”, Phạm Lạc nói, trên mặt tràn ngập ý cười.

Sự việc phát triển theo chiều hướng tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.

Mọi thứ đều khá lên rồi.

“Cậu Lâm, cậu không muốn nói có phải vì cậu không còn lời nào để nói hay không? Cậu thừa nhận tất cả mọi thứ sao?”, Hùng Mẫn Sinh lại nói, trong giọng nói chứa sự dẫn dụ.

“Luật sư nguyên cáo, đề nghị luật sư nguyên cáo không được dẫn dắt thân chủ tôi. Thân chủ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, công ty Dương Hoa không có hành vi trốn thuế. Hơn nữa, chuyện này không liên quan đến vụ kiện này, hi vọng luật sư nguyên cáo đừng lảng sang chuyện khác”, Phan Long nói.

“Đây không phải lảng sang chuyện khác, thật ra chuyện này cũng có liên quan đến vụ kiện. Đừng nghĩ vụ kiện này chỉ là tranh chấp hợp đồng, vụ kiện này cũng liên quan đến thân chủ tôi và nhiều vấn đề lợi ích kinh tế của đoàn làm phim Chiến Hổ, mà chuyện này lại liên quan đến lợi ích kinh tế của cậu Lâm. Nếu cậu Lâm có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, làm rõ lợi ích kinh tế của cậu ta, vậy thì vụ án này cũng sẽ có đột phá lớn không phải sao? Vì vậy, tôi cho rằng chuyện này cũng rất cần thiết”, Hùng Mẫn Sinh khẽ cười nói.

“Nhưng tôi thật sự không trốn thuế!”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vậy thì cậu giải thích thế nào về số thuốc trị giá ba trăm triệu được vận chuyển từ nhà máy dược phẩm của công ty Dương Hoa, sau đó số tiền này lại không đi vào tài vụ của Dương Hoa? Thậm chí không giao nộp thuế? Nguyên nhân là gì?”, Hùng Mẫn Sinh hỏi tiếp.

Lâm Chính lại rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau vẫn là câu nói đó: “Tôi không thể nói…”.

Lại là bốn chữ đó!

Lại là câu trả lời qua loa đó!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.