Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1882



Chương 1882

“Chào cô, của cô tổng cộng hết 3.719.200 tệ. Vì cô là khách mới nên khách sạn có ưu đãi khuyến mãi, cô chỉ cần thanh toán 3.700.000 tệ là được. Cảm ơn cô!”, người nhân viên mỉm cười.

“Cái gì?”, Tô Nhu nghe như sét đánh ngang tai…

Lâm Chính cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Có phải có nhầm lẫn gì không? Hơn ba triệu tệ cho một gian phòng ở không đến hai ngày? Khách sạn các người định ăn cướp sao?”, Lâm Chính bước tới trầm giọng quát.

“Thưa anh, có lẽ anh không biết, khách sạn của chúng tôi là khách sạn bảy sao duy nhất trong nước, là khách sạn cao cấp có thể so sánh với khách sạn du thuyền nước ngoài. Anh ở phòng tổng thống, hầu hết các vật dụng trong đó đều là đồ vật mạ vàng phiên bản hạn chế, những tổn thất và bảo dưỡng cũng được lập hóa đơn. Ngoài ra, nước khoáng anh uống là nước khoáng thiên nhiên được vận chuyển từ núi Phú Sĩ, rượu anh uống được ủ từ năm 1982, bữa sáng của hai vị đều là do đầu bếp mà chúng tôi mời gấp về tăng ca làm thêm! Những chi phí này đã tính vào bên trong chi phí kếch xù, nên chi phí sẽ tốn kém hơn, nếu hai vị có điều gì không hài lòng, tôi có thể mời giám đốc của chúng tôi tới nói chuyện với hai vị, nếu hai vị thực sự không thể bàn bạc được với khách sạn của chúng tôi, anh có thể gọi điện thoại khiếu nại chúng tôi!”, nhân viên cười nói.

“Các người..”.

Tô Nhu tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nói lên lời.

Đối phương rõ ràng là đã có chuẩn bị! E là dù cô thật sự đi khiếu nại cũng không làm gì được…

“Thưa cô, nếu như cô không định khiếu nại, vậy xin mời thanh toán hóa đơn”, nhân viên cười nói.

“Các người làm vậy là đang ăn cướp trắng trợn”.

“Thưa cô, hóa đơn ở đây, chúng tôi không hề thu thêm bất kỳ phụ phí nào, như tôi đã nói, nếu cô không hài lòng thì có thể khiếu nại!”

“Anh…”

“Thưa cô, mời cô trả tiền”.

Tô Nhu tức giận nghiến răng, phẫn nộ nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, tiền trong thẻ ngân hàng của tôi nhiều nhất cũng chỉ có một trăm nghìn tệ, tôi trả kiểu gì được đây?”

“Thưa cô, nếu cô không chịu trả số tiền này, chúng tôi có quyền kiện cô”, nhân viên phục vụ lắc đầu nói.

“Các người bắt nạt người quá đáng!” cả người Tô Nhu run lên.

“Thưa cô, thật ra nếu cô thật sự không đủ tiền thì có thể gọi điện thoại cho cậu Trung, cậu Trung là khách hàng VIP tôn quý nhất của chúng tôi, khoản nợ này có thể tính cho anh ấy, tôi nghĩ anh ấy sẽ rất vui vẻ trả tiền giúp cô”, nhân viên lại nói thêm.

Tô Nhu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh như băng.

Cô không phải đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra việc này là do Trung Hồng giở trò.

Mục đích là buộc Tô Nhu gọi điện cho anh ta.

Chỉ e là Trung Hồng sẽ không lập tức đồng ý trả tiền cho Tô Nhu sau cuộc gọi này mà sẽ đưa ra một số yêu cầu vô lý.

Đây là một cái bẫy!

Tô Nhu siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, trong lòng hết sức tức giận, lại không biết làm thế nào để phát ti3t.

“Thưa cô, mau thanh toán đi, chúng tôi còn phải đi tiếp đón những vị khách khác”, thấy Tô Nhu không nói gì, nhân viên phục vụ lại thúc giục.

Tô Nhu cúi đầu, cơ thể mềm mại hơi run, không biết làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.