Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1922



Chương 1922

“Cậu là ai?”, Vân Quan Thương cau mày.

“Nhà họ Lương có ý gì? Công khai can thiệp vào trận đấu sao?”, Trịnh Tử Nhã bình tĩnh lên tiếng.

Lương Vệ Quốc hít vào một hơi thật sâu sau đó đưa mắt nhìn sang Lâm Chính, khuôn mặt hết sức phức tạp.

“Lâm Chính…cậu lui xuống đi đã…”

Trước Hiệp hội võ thuật hùng mạnh như vậy, Lương Vệ Quốc cũng không thể không cúi đầu. Nếu không, nhà họ Lương sẽ bị chôn vùi trong tay ông ta, ông ta sẽ có lỗi với nhà họ Lương, có lỗi với liệt tổ liệt tông mất. Thế nhưng có vẻ như Lâm Chính không quan tâm tới những điều đó.

“Lương Vệ Quốc, nhà họ Lương như thế nào là chuyện của ông. Nhưng Lương Huyền Mi là em gái tôi. Tôi không thể nào cứ nhìn con bé bị ức hiếp như vậy được”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng phải cậu chỉ là một thằng rể vô dụng sao? Cậu còn muốn giáo huấn Vân Quan Thương nữa à?”

“Đúng vậy. Đây là chuyện của nhà họ Lương, cậu bớt can dự vào”.

“Cậu tốt hơn là nên lo tốt việc của mình đi! Vợ cậu bỏ đi với người khác mà cậu còn đứng đây lên tiếng được à”.

“Sao cậu không đi đối đầu với người đã cướp vợ mình ấy?”

“Mau biến đi!”

“Đúng vậy. Biến đi”.

Không ít người nhà họ Lương nhao nhao lên chửi bới. Đương nhiên phần lớn toàn là người trẻ. Từ khi Lương Huyền Mi trở về. Nhà họ Lương hầu như bù đắp cho cô gái rất nhiều, cố gắng bồi dưỡng nhiều đến mức khiến cho không ít những người khác cảm thấy ghen tị với Lương Huyền Mi.

Giờ thấy Lương Huyền Mi gặp phải chuyện như vậy thì đương nhiên là họ thấy vui mừng lắm. Cố tình đổ thêm dầu vào lửa. Lâm Chính tối mặt, đôi mắt ánh lên cơn lửa giận.

Lương Vệ Quốc bỗng cảm thấy áp lực hơn nhiều. Ông ta cũng giống như Lương Huyền Mi, đều biết thân phận thật của Lâm Chính. Nếu chủ tịch Lâm nổi giận thật thì nhà họ Lương sẽ thê thảm lắm.

“Lâm Chính, con đừng làm càn. Về nhà trước đi con”, Lương Phong Nghiêm vội vàng nói.

Lâm Chính nhìn Lương Phong nghiêm. Lương Phong Nghiêm chạy tới, tách Lương Huyền Mi và Vân Quang Thương ra, sau đó nói với Trịnh Tử Nhã: “Thư ký Trịnh, cuộc thi đã con kết quả, con gái tôi đã thua. Đừng đánh nữa”.

“Bố….”, Lương Huyền Mi ôm cánh tay, nói bằng giọng yếu ớt.

“Nói như vậy tức là ông đồng ý để tôi đưa Lương Huyền Mi đi?”, Trịnh Tử Nhã hỏi.

Lương Phong Nghiêm nghe thấy vậy bèn nhìn Lương Huyền Mi. Ông ta bặm môi, gằn giọng: “Không được!”

“Lương Phong Nghiêm. Các người lừa chúng tôi đấy hả?”, Trịnh Tử Nhã tức giận nói.

“Thư ký Trịnh, tôi đã nói rồi. Dù có thể nào thì tôi cũng sẽ không để cô đưa Lương Huyền Mi đi. Thứ nhất Lương Huyền Mi bị người của đảo Vong Ưu đưa đi tôi đã không nói gì rồi. Lần này, tôi dù có liều mạng cũng sẽ không để con bé rời khỏi nhà họ Lương nữa. Các người đưa Lương Huyền Mi về hiệp hội Võ Thuật chẳng qua là để có lý do giải thích với nhà họ Vân mà thôi. Giờ nhà họ Vân cũng ở đây, có gì thì nói luôn đi”, Lương Phong Nghiêm trầm giọng.

Thư ký Trịnh nghe thấy vậy còn định nói thêm gì nữa nhưng Vân Quan Thương ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Ông muốn thế nào?”

“Tôi biết nhà họ Vân đang tức giận, nhưng có lẽ tức là vì mất mặt. Tôi chỉ cần giữ thể diện cho các người là được. Đồng thời, tôi cũng không thể để nhà họ Lương bị mất danh tiếng được, nếu không tôi sẽ là tội đồ của nhà này, Lương Huyền Mi cũng vậy. Vì vậy tới nước này rồi tôi chỉ còn cách này mà thôi”, Lương Phong Nghiêm cúi đầu, mặt tối sầm. Rõ ràng là ông ta đã đưa ra quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.