Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1954



Chương 1954

“Vệ Quốc! Sao em lại hồ đồ như vậy? Bây giờ là lúc đối kháng với kẻ địch bên ngoài sao? Đó là thiên kiêu! Lẽ nào em chưa nghe tới thủ đoạn của Lệ Vô Cực? Cậu ta là người chúng ta có thể đối phó hay sao? Dù có đối phó được cậu ta, nhưng còn Hiệp hội Võ thuật thì sao? Lệ Vô Cực là thiên kiêu duy nhất của Hiệp vội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ cậu ta, cũng chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ta! Anh nói cho em biết, anh làm như vậy đã được sự đồng ý của anh cả, mọi chuyện anh làm đều là vì nhà họ Lương!”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.

“Em không đồng ý!”, Lương Vệ Quốc đập bàn quát lên.

“Em không đại diện cho nhà họ Lương được! Em không đồng ý cũng vô dụng!”, Lương Khánh Tùng không thay đổi sắc mặt.

“Anh… Anh… Anh…”, Lương Vệ Quốc tức đến mức toàn thân run rẩy.

Lương Huyền Mi lặng lẽ quan sát tất cả, nước mắt lăn xuống khóe mắt.

“Chuyện gì thế? Sao mọi người lại đến đây?”.

Lương Thu Yến xách bình nước sôi vào phòng bệnh, thắc mắc nhìn mọi người.

Bọn họ đều không lên tiếng.

Lương Vệ Quốc nhìn Lương Thu Yến, cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

“Con gái à, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao con lại khóc? Có phải vết thương đau lắm không? Nào, nói mẹ nghe đau chỗ nào? Mẹ đi tìm bác sĩ”, Lương Thu Yến vội chạy đến bên giường bệnh, ôm lấy Lương Huyền Mi nói.

“Mẹ, con không sao…”.

Lương Huyền Mi âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ giọng nói: “Mẹ… Con hỏi mẹ một chuyện có được không?”.

“Con nói đi, con muốn biết chuyện gì mẹ cũng sẽ nói con nghe, chỉ cần con gái mẹ vui vẻ, mẹ làm gì cũng được”, Lương Thu Yến vội nói.

Lương Huyền Mi cúi thấp đầu, do dự một lúc, đè thấp giọng nói: “Mẹ, nếu… nếu con vì lòng ích kỷ của mình mà để mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, mẹ có… trách con không?”.

“Chỉ chuyện này thôi sao? Chúng ta cũng đâu phải chưa từng sống ở bên ngoài, không có nhà lớn nhà đẹp cũng không sao, cùng lắm mẹ lại quay về nhà trọ lúc trước thôi. Chỉ cần con vui, mẹ sẽ không phản đối”, Lương Thu Yến vội vàng an ủi.

“Vậy bố thì sao…”.

“Ông ấy còn dám có ý kiến sao? Ông ấy phản rồi! Không sao, mẹ quyết định thay bố con rồi, con muốn là gì thì cứ làm, mẹ ủng hộ con. Nhà chúng ta đều ủng hộ con!”, Lương Thu Yến nói.

Không phải Lương Thu Yến cưng chiều con, chỉ là bà ấy đã nhìn ra một ít manh mối mà thôi.

Bà ấy biết chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.

Mặc kệ là chuyện gì, bà ấy cũng sẽ đứng về phía Lương Huyền Mi.

Bởi vì bà ấy biết con gái mình sẽ không làm chuyện gì trái lương tâm. Chưa tới lúc bất đắc dĩ, nó sẽ không từ bỏ gia tộc.

Tâm tư Lương Thu Yến tinh tế hơn bất kỳ ai, nhưng bà ấy không nói mà thôi.

Lương Huyền Mi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói với Lương Vệ Quốc: “Ông nội ba, cảm ơn ông đã quan tâm đ ến gia đình cháu. Nhưng ông không cần nói nữa đâu, lần này là Lương Huyền Mi cháu đã rước rắc rối về, cháu phải gánh chịu, làm liên lụy tới nhà họ Lương là cháu nợ nhà họ Lương. Đáng tiếc, cháu quá nhỏ bé, không thể trả nợ cho nhà họ Lương, nhưng cháu cũng không thể làm gì có lỗi với thần y Lâm…”.

Lương Vệ Quốc thở dài một cách nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.