Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2006



Chương 2006

“Hành động!”.

Đúng lúc này, không biết là ai nhỏ giọng quát.

Cạch!

Những người ở bên ngoài cửa sổ và cửa chính bỗng xông vào, lao tới chiếc giường gỗ trong phòng.

“Thần y Lâm! Bó tay chịu trói đi!”.

Tiếng quát vang rền.

Nghe thấy giọng nói này, Lệ Vô Cực lập tức nhận ra đó là ai.

Lưu Vô Hằng!

Không ngờ người dẫn đầu lại là Lưu Vô Hằng!

Quả nhiên mọi chuyện là âm mưu của môn chủ và Lưu Quy.

Thần y Lâm đã đoán đúng!

Nhưng chẳng bao lâu, lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc.

“Vô Hằng sư huynh! Chết rồi! Không thấy thần y Lâm đâu cả!”.

“Cái gì?”.

Lưu Vô Hằng ngạc nhiên, lập tức xông vào, nhìn chiếc giường.

Chỉ thấy chăn trên giường đã được giở ra, nhưng trong chăn được nhét mấy cái gối, tạo thành hình người, còn thần y Lâm đã biến mất tăm mất tích từ lâu.

“Hỏng rồi! Thần y Lâm đã bỏ trốn!”, Lưu Vô Hằng kinh hãi, gấp gáp hét lên: “Mau, mau đi báo cho bố tôi và môn chủ biết, thần y Lâm bỏ trốn rồi, mau phong tỏa núi Thiên Côn! Bắt thần y Lâm lại! Mau lên!”.

“Vâng!”.

Tiếng đáp vang lên.

Bọn họ lập tức lao ra ngoài.

Mọi người chạy đi tứ phía, truy tìm tung tích của thần y Lâm.

Còn Lưu Vô Hằng dẫn theo mấy người của Kỳ Lân Môn, nhanh chân tiến về phòng của Lệ Vô Cực.

Lệ Vô Cực vội vàng nghiêng người nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên, ra vẻ đang say sưa giấc nồng.

Cạch.

Cửa bị đá ra.

Lệ Vô Cực giả vờ bị đánh thức.

“Các người là ai?”, Lệ Vô Cực kinh hãi kêu lên.

“Mẹ kiếp, thằng chó chết này vẫn còn ở đây à? Tao tưởng mày cũng trốn luôn rồi?”, Lưu Vô Hằng kéo mặt nạ xuống, nhổ một bãi nước bọt rồi nói.

“Vô Hằng sư huynh, có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì mời đi cho, các anh làm phiền giấc ngủ của tôi rồi”, Lệ Vô Cực nghiến răng nói.

Chính Lưu Vô Hằng hại Lệ Vô Cực thê thảm như vậy, đương nhiên Lệ Vô Cực không có hảo cảm gì với hắn.

“Láo toét! Mày dám ăn nói với Vô Hằng sư huynh thế à? To gan!”, một tên chó săn ở bên cạnh ngoạc mồm ra chửi.

Nói xong liền xông tới, tay đấm chân đá Lệ Vô Cực.

Lệ Vô Cực không đánh lại được.

Lưu Vô Hằng cười khẩy: “Xem ra tôi không nhìn nhầm, võ công của cậu ta quả thực đã bị phế. Sao nào? Gặp phải cao thủ ở thế tục à? Bây giờ thì mày đã trở thành một thằng vô dụng thật rồi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.