Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 207



Chương 207

“Cậu ấm Tô?”.

Tô Nhu kinh ngạc.

Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên.

Trong dự án khu Thanh Sơn, nhà họ Tô không chia cho những ông chủ kia chút lợi nhuận nào. Theo lý mà nói, những ông chủ kia sẽ không đưa dự án trong tay mình cho nhà họ Tô làm, nhà họ Tô sẽ phải hứng chịu một khoản nợ lớn và lửa giận từ những ông chủ kia, doanh nghiệp nhà họ Tô chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Tô Trương Dương là con trai của Tô Bắc, chưa nói tới có phải chịu trách nhiệm hay không, chắc chắn trên người anh ta cũng không còn bao nhiêu tiền.

Nhưng lúc này quần áo trên người Tô Trương Dương có lẽ không dưới một trăm nghìn tệ.

Nhất là nơi thắt lưng anh ta còn giắt một chiếc chìa khóa xe Porsche kiểu mới nhất.

Nhà họ Tô phát tài rồi à?

“Ái chà, Tô Trương Dương, mày giỏi nhỉ, dám chạy tới đây châm chọc bọn tao? Có biết con rể tao là ai không? Mày còn dám huênh hoang trước mặt bọn tao, coi chừng tao bảo Lâm Chính gọi người nhà họ Ninh đến xử lý chúng mày!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Nhà họ Ninh? Ha ha ha, đừng đùa nữa, đừng tưởng chúng tôi không biết, nhà họ Ninh hay nhà họ Từ đều không có quan hệ gì với con rể vô dụng nhà các người. Dự án khu Thanh Sơn thật ra cũng không phải do Lâm Chính phụ trách, tối hôm đó nhà họ Ninh chỉ là nể mặt cậu ta mà thôi! Thím còn tưởng thật à?”, Tô Trương Dương cười lớn.

Trương Tinh Vũ biến sắc, lập tức im miệng.

Chuyện này đúng là không giấu nổi, bà cụ Tô chỉ cần điều tra một chút là biết ngay, hơn nữa, Lâm Chính quả thật không phụ trách dự án khu Thanh Sơn.

“Nếu các người đã biết chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, sao lại còn làm khó chúng tôi? Hơn nữa, các người giải thích thế nào với những nhà đầu tư phát triển đó?”, Tô Nhu hỏi.

“Chuyện này thì không cần các người lo lắng, còn vì sao lại làm khó các người ấy à? Rất đơn giản! Bởi vì lúc ấy gia đình cô dám không nghe lời bà nội, dám không nghe lời của tất cả chúng tôi. Nếu gia đình cô đã dám đối đầu với chúng tôi, đương nhiên chúng tôi cũng không cần phải khách sáo nữa”, Tô Trương Dương cười híp mắt nói, sau đó phất tay: “Phục vụ, mau đuổi đám người nghèo mạt này đi!”.

“Vâng anh Tô! Các vị, mời các vị ra ngoài đợi một lúc, chúng tôi sẽ đóng gói các món ăn trên bàn mang ra cho các vị ngay”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

“Các người…”, Trương Tinh Vũ sắp bùng nổ, nói năng hơi lộn xộn: “Cậu ta trả bao nhiêu tiền để các người làm như thế? Tôi sẽ trả gấp đôi!”.

“Gấp đôi? Ha ha ha, thím trả nổi không?”.

Đám Tô Trương Dương cười lớn.

“Chắc bà không biết quy tắc ở đây nhỉ?”, cô gái trang điểm lòe loẹt kia cười nói, sau đó nói với Tô Trương Dương: “Trương Dương, anh cho mấy người quê mùa này thấy thẻ của anh đi”.

“Ha ha, được thôi”, Tô Trương Dương lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen.

“Đó là?”, Trương Tinh Vũ ngẩn ra.

“Đây là thẻ hội viên tôn quý của nhà hàng này, chỉ có những khách hàng tiêu phí một triệu tệ mỗi năm ở nhà hàng này mới được hưởng”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Nếu các vị có thể làm hai thẻ hội viên tôn quý ở nhà hàng chúng tôi, nhà hàng chúng tôi có thể cung cấp chỗ dùng bữa cho các vị”.

Vừa nghe vậy, Trương Tinh Vũ xanh mặt.

Hai thẻ?

Thế thì khác nào hai triệu tệ?

Cả gia đình họ bán nhà e là cũng không đủ.

“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”, Tô Nhu ngạc nhiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.