Chương 215
“Mẹ, mẹ ăn mì trường thọ đi”.
…
…
Cọt kẹt.
Lâm Chính đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn đôi giày lộn xộn ở trước cửa nhà, nhíu mày.
Trương Tinh Vũ không có nhà, chỉ có Tô Nhu ở nhà một mình.
Nhưng dù đang ở hành lang, Lâm Chính cũng đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng Tô Nhu vọng ra.
Anh do dự một lúc, đẩy cửa đi vào.
“Em sao vậy?”.
“Không sao”.
Tô Nhu hoảng loạn lau nước mắt, nghiêng đầu đi, nói.
Trong phòng cực kỳ tối.
Nhưng Lâm Chính vẫn nhìn thấy dấu tay ở trên má Tô Nhu và cả vết trầy xước trên cánh tay cô.
Anh không nói gì, đưa tay nâng cằm Tô Nhu lên, sau đó nhẹ nhàng xoa gò má cô.
Tô Nhu hít sâu một hơi, định phản kháng. Nhưng lát sau, từng hơi ấm từ bàn tay Lâm Chính truyền tới, khuôn mặt vốn hơi sưng lập tức bớt sưng hơn một nửa, vô cùng thoải mái.
Cô nhắm hai mắt, lặng lẽ hưởng thụ cảm giác khác lạ.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không lên tiếng.
“Em đến nhà họ Tô phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu mím môi, môi trắng bệch, khẽ run rẩy.
Cuối cùng, cô nhào vào lòng Lâm Chính, cơ thể run rẩy khóc thút thít.
Lâm Chính sửng sốt, ôm lấy Tô Nhu, khẽ vỗ lưng cô.
Mấy năm nay, cô đã chịu đựng quá nhiều.
Bao nhiêu ấm ức của cô không thể phát ti3t với ai.
Lúc này, cô không nhịn được nữa, cô chỉ muốn ôm một người khóc một trận, giống như tìm một chỗ dựa…
Dần dần, Tô Nhu chìm vào giấc ngủ.
Lâm Chính đắp chăn cho cô, xử lý sơ vết thương nơi cánh tay cô, sau đó cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm! Xử lý gần xong rồi, những nhà đầu tư phát triển đó đều đã biết chân tướng sự việc, ngày mai bọn họ sẽ rút đơn kiện, Tô Quảng sẽ không sao”, đầu bên kia điện thoại là giọng Mã Hải.
“Như vậy vẫn chưa đủ”, Lâm Chính nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói.
“Cậu muốn thế nào?”.
“Sáng ngày mai, tôi sẽ đến nhà họ Tô một chuyến, ông sắp xếp cho tôi, gọi hết tất cả bọn họ tới”.
“Được, cậu định làm thế nào? Tôi sẽ nói bọn họ phối hợp với cậu”.
Lâm Chính im lặng một lúc, mở hai mắt ra, lạnh lùng nói:
Chương 215
“Mẹ, mẹ ăn mì trường thọ đi”.
…
…
Cọt kẹt.
Lâm Chính đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn đôi giày lộn xộn ở trước cửa nhà, nhíu mày.
Trương Tinh Vũ không có nhà, chỉ có Tô Nhu ở nhà một mình.
Nhưng dù đang ở hành lang, Lâm Chính cũng đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng Tô Nhu vọng ra.
Anh do dự một lúc, đẩy cửa đi vào.
“Em sao vậy?”.
“Không sao”.
Tô Nhu hoảng loạn lau nước mắt, nghiêng đầu đi, nói.
Trong phòng cực kỳ tối.
Nhưng Lâm Chính vẫn nhìn thấy dấu tay ở trên má Tô Nhu và cả vết trầy xước trên cánh tay cô.
Anh không nói gì, đưa tay nâng cằm Tô Nhu lên, sau đó nhẹ nhàng xoa gò má cô.
Tô Nhu hít sâu một hơi, định phản kháng. Nhưng lát sau, từng hơi ấm từ bàn tay Lâm Chính truyền tới, khuôn mặt vốn hơi sưng lập tức bớt sưng hơn một nửa, vô cùng thoải mái.
Cô nhắm hai mắt, lặng lẽ hưởng thụ cảm giác khác lạ.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không lên tiếng.
“Em đến nhà họ Tô phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu mím môi, môi trắng bệch, khẽ run rẩy.
Cuối cùng, cô nhào vào lòng Lâm Chính, cơ thể run rẩy khóc thút thít.
Lâm Chính sửng sốt, ôm lấy Tô Nhu, khẽ vỗ lưng cô.
Mấy năm nay, cô đã chịu đựng quá nhiều.
Bao nhiêu ấm ức của cô không thể phát ti3t với ai.
Lúc này, cô không nhịn được nữa, cô chỉ muốn ôm một người khóc một trận, giống như tìm một chỗ dựa…
Dần dần, Tô Nhu chìm vào giấc ngủ.
Lâm Chính đắp chăn cho cô, xử lý sơ vết thương nơi cánh tay cô, sau đó cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm! Xử lý gần xong rồi, những nhà đầu tư phát triển đó đều đã biết chân tướng sự việc, ngày mai bọn họ sẽ rút đơn kiện, Tô Quảng sẽ không sao”, đầu bên kia điện thoại là giọng Mã Hải.
“Như vậy vẫn chưa đủ”, Lâm Chính nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói.
“Cậu muốn thế nào?”.
“Sáng ngày mai, tôi sẽ đến nhà họ Tô một chuyến, ông sắp xếp cho tôi, gọi hết tất cả bọn họ tới”.
“Được, cậu định làm thế nào? Tôi sẽ nói bọn họ phối hợp với cậu”.
Lâm Chính im lặng một lúc, mở hai mắt ra, lạnh lùng nói: